Sáng nay, tôi thong thả thắt cà vạt rồi khoác áo vest leo lên xe hơi ngồi chiễm chệ đến chỗ làm như thường ngày. Vừa đánh chân vừa lướt web thì đọc được câu chuyện này trên mạng:
Tôi thấm thía vai trò của người phụ nữ của cuộc đời mình
“Vợ tôi chẳng làm gì cả”
Một người đàn ông có vợ đến gặp bác sỹ tâm lý để giải toả những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống của một ông chồng. Và đây là cuộc trò chuyện giữa họ:
Bác sỹ tâm lý: Anh làm gì để kiếm sống hả anh B?
Người chồng: Tôi làm kế toán ở một ngân hàng.
Bác sỹ tâm lý: Thế còn vợ anh?
Người chồng: Cô ấy chẳng làm gì cả. Cô ấy chỉ ở nhà nội trợ thôi.
Bác sỹ tâm lý: Vậy ai làm bữa sáng cho cả nhà?
Người chồng: Vợ tôi, vì cô ấy chẳng có gì làm cả mà.
Bác sỹ tâm lý: Vợ anh dậy lúc mấy giờ để làm bữa sáng cho cả nhà vậy?
Người chồng: Cô ấy dậy vào khoảng 5 giờ sáng, dọn dẹp nhà cửa trước khi làm bữa sáng.
Bác sỹ tâm lý: Con anh đến trường bằng cách nào?
Người chồng: Vợ tôi đưa chúng đến trường, vì cô ấy chẳng làm gì cả mà.
Bác sỹ tâm lý: Sau khi đưa bọn trẻ đi học, vợ anh làm gì nữa?
Người chồng: Cô ấy đi chợ, rồi về nhà nấu ăn và giặt giũ. Bác sỹ biết rồi đấy, cô ấy đâu có phải làm việc.
Bác sỹ tâm lý: Chiều tối, sau khi đi làm về thì anh làm gì?
Người chồng: Nghỉ ngơi, tôi quá mệt với công việc cả ngày rồi còn gì?
Bác sỹ tâm lý: Thế còn vợ anh làm gì sau đó?
Người chồng: Cô ấy nấu bữa tối, cho con ăn, dọn bữa cho tôi, rửa bát, lau dọn nhà cửa, cho con đi tắm rồi cho chúng đi ngủ.”
Ngay khi đọc xong, tôi như chết lặng bởi vợ tôi cũng nằm trong diện “chẳng làm gì cả” ấy.
Em tự nguyện từ bỏ niềm ước mơ của bản thân để chăm lo cho gia đình
Nàng về làm vợ tôi ngót nghét đã hơn 12 năm. Trước khi cưới, nàng là hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch lớn ở Sài Gòn. Sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, nàng nghe lời ba mẹ tôi ở nhà chăm sóc chồng con. Tôi chỉ nhớ đêm đầu tiên sau ngày nghỉ việc cô ấy ôm tôi khóc nức nở “Khi nào anh tính hắt hủi em hãy nhớ ngày hôm nay em đã từ bỏ niềm mơ ước từ nhỏ của mình để chôn chân mình trong căn bếp gia đình. Vậy là đủ rồi”.
Thời gian trôi qua, cậu con trai thứ ba cũng tròn 2 tuổi. Cô ấy vẫn “chẳng làm gì cả” ngoài việc nội trợ và đưa đón con cái đi học.
Kể từ khi cưới vợ, tôi thăng chức nhanh chóng, tới mức bạn bè trêu chọc nhờ ơn vợ tôi mới lên chọc trời vậy. Từ nhân viên bán hàng, giờ tôi đã là giám đốc bán hàng toàn quốc của một hãng sữa lớn. Tôi thường xuyên đi công tác, đi gặp khách hàng, đi du lịch cùng team… Tôi chỉ trở về khi đã cơm no rượu say cùng đối tác nên ít khi quan tâm mâm cơm nhà có món gì và vợ tôi đã kịp ăn chưa sau khi cho ba đứa con ăn, hay cô ấy vẫn đợi tôi về dùng bữa?
Tôi mải miết đam mê với doanh thu, các con số, với chức vị, xe hơi và cà vạt. Tôi quên tôi có một người đàn bà “chẳng làm gì cả” yêu và cống hiến, hi sinh cả đời vì mình.
Tôi vẫn thường đánh trống lảng khi ai đó hỏi “vợ anh làm gì?”. Bởi vợ tôi đã làm thứ công việc không tên, không lương, không có chút tiền đồ thăng tiến, không yêu cầu trình độ bằng cấp… Bởi vợ tôi chỉ là một bà nội trợ không hơn không kém. Một bà nội trợ chỉ phục vụ chồng, con từ sáng sớm tinh mơ đến tối mịt. Một bà nội trợ không đòi hỏi hay kêu ca bất cứ gì…
Tôi còn nhớ vào một ngày cuối tháng, tôi trở về nhà khi đã mệt lả vì chạy số cho đủ chỉ tiêu của quỹ đặt ra. Nàng mặc chiếc tạp dề màu xanh và hỏi tôi: Đố chồng, hôm nay vợ có gì mới? Tôi nhìn nàng từ đầu đến chân và đoán tất cả những gì có thể làm mới nhưng đều sai. Nàng tủi thân bảo “Anh nói sai rồi. Từ lúc lấy anh, em có bao giờ thay đổi kiểu tóc, hay sơn móng tay, tô son đánh phấn đâu mà anh đoán. Nay em chỉ muốn khoe anh chiếc áo tạp dề màu anh thích thôi. Em mới mua được trên mạng đấy”. Tôi cay mắt ôm nàng và hiểu, thì ra bấy lâu nay nàng đã mặc rất nhiều tạp dề, đã có bao nhiêu chiếc nàng xếp gọn gàng trong tủ quần áo, có bao nhiêu chiếc nàng treo ở góc bếp… Đó là tất cả gia tài nàng có từ ngày về làm vợ tôi.
Tôi thầm cảm ơn những người đàn bà “chẳng làm gì cả”
Tôi thấm thía vai trò của người đàn bà “chẳng làm gì cả” ấy. Có thể công việc của tôi kiếm ra tiền để nuôi vợ nuôi con, nhưng nếu không có nàng thì tôi chẳng biết cách để chi tiêu số tiền ấy. Có thể công việc của tôi mang lại niềm vinh dự, danh giá cho cha mẹ, con cái, vợ chồng nhưng nếu không có nàng chắc gì tôi trụ vững với ghế của mình.
Trưa nay, tôi từ chối bữa cơm khách để về làm một người chồng đúng nghĩa. Cảm ơn vợ tôi, và cảm ơn cả những người đàn bà “chẳng làm gì cả”.
Thực sự tôi và bọn đàn ông mới là những kẻ chẳng làm gì và chẳng biết gì hết cả.
Nguồn: Theo phununews
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.