Tôi lấy chồng rất sớm, khi vừa tốt nghiệp cấp 3. Khi tôi còn đang học phổ thông thì anh đã theo đuổi tôi. Anh thuộc dạng nghịch ngợm, chơi bời, gia đình có điều kiện. Tôi biết tính tình anh như thế, nhưng chẳng hiểu sao vẫn yêu anh, bất chấp ngăn cản của gia đình. Bao nhiêu lần, bố tức giận đánh tôi, quăng cả cặp sách, sách vở của tôi ra ngoài, dọa dẫm nếu tôi còn tiếp tục yêu đương, ông sẽ từ mặt tôi. Nhưng lúc đấy, chẳng hiểu sao tôi cứ như con thiêu thân, không cần biết đúng sai gì, tôi chấp nhận yêu anh bằng mọi giá.
Thời gian đầu yêu nhau, anh chiều chuộng tôi vô cùng, tôi thích gì anh đều đáp ứng, những ngày lễ tết, lúc nào cũng tặng cho tôi những món quà giá trị. Nhiều lần anh còn mua đồ ăn đến cho cả lớp tôi, trong lớp đứa nào cũng trầm trồ khiến tôi thấy vô cùng hãnh diện.
Yêu nhau 1 năm, đến khi tôi lên lớp 12 thì anh bắt đầu bộc lộ tính khí vũ phu, cục cằn. Mỗi lần 2 đứa giận nhau, anh đều dùng những từ ngữ hết sức nặng nề với tôi. Do không chịu được, tôi đòi chia tay, anh nghe vậy thì tức giận chửi tôi không tiếc lời và không đồng ý. Sau đó, tôi tìm cớ tránh mặt anh, anh gọi điện tôi không nghe, đến phòng trọ tìm tôi không gặp. Rồi anh lên tận trường tìm tôi, có mặt cả lớp mà anh tát tôi chảy máu miệng. Tôi hận anh và xấu hổ với bạn bè vô cùng.
Sau hôm xảy ra chuyện đó, anh lại đến xin lỗi, nói rằng sợ mất tôi quá nên mới hồ đồ như vậy. Chẳng hiểu sao tôi ngu thế, nghe anh nói lại thấy mủi lòng, chấp nhận tha thứ cho anh. Cùng thời điểm đó, giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện đó. Và hơn 1 tháng sau thì tôi phát hiện mình có bầu. Tôi lo sợ lắm, tôi còn đang đi học, giờ mà bố mẹ biết chuyện, tôi sợ bố mẹ tôi từ mặt, đuổi tôi ra khỏi nhà mất. Tôi nói với anh, anh bảo có thì cưới, không việc gì phải sợ.
Thú thực, tôi không định cưới, trong đầu tôi khi đó chỉ nghĩ sẽ bỏ thai đi mà thôi. Nhưng 2 đứa cứ dùng dằng mãi, đến khi đi khám thì cái thai đã gần 4 tháng, không bỏ được. Không còn cách nào khác, chúng tôi buộc phải nói với gia đình. Trái với suy nghĩ của tôi, khi biết tôi bầu bí, bố mẹ không cáu gắt, không đánh đuổi. Mẹ tôi chỉ khóc và bố thì trầm ngâm không nói năng gì, tôi đọc được nét buồn rười rượi trong mắt 2 người. Cuối cùng, 2 gia đình quyết định sẽ tổ chức đám cưới cho chúng tôi sau khi tôi tốt nghiệp.
Thời điểm tôi tốt nghiệp cấp 3, lúc đó tôi đã bầu hơn 6 tháng, bụng to vượt mặt. Đám cưới được tổ chức gấp gáp, vội vàng. Trong khi bạn bè tôi tất bật ôn luyện cho kỳ thi đại học trước mặt thì tôi về nhà chồng chờ đẻ.
Chồng tôi là con trai độc đinh, nên khi tôi hạ sinh con gái đầu lòng, ai cũng đều tỏ ra thất vọng. Khi tôi sinh con xong, cuộc hôn nhân của chúng tôi càng thêm trục trặc. Nhà chồng tôi giàu có, nhưng mẹ chồng tôi kẹt, bà bảo vợ chồng mày phải tự lo, không dựa dẫm vào ông bà được. Thế là vợ chồng tôi phải tự xoay sở. Chồng tôi xin đi làm phụ xe khách đường dài. Kinh tế cứ thiếu trước hụt sau, bí bách vô cùng.
Chồng tôi lại còn sinh ra thói rượu chè, cờ bạc. Càng ngày anh càng đổ đốn, tôi đành phải về nhà ngoại xin tiền bố mẹ nuôi con. Ông bà ngoại thương con, xót cháu, mỗi lần tôi về đều cho tiền và đồ ăn thức uống mang về. Nhiều khi nghĩ tủi hổ và ân hận vô cùng.
Đến khi con gái tôi hơn 2 tuổi, tôi lại có bầu và sinh đôi 2 con gái. Gia đình nhà chồng càng thêm chán ngán. Chồng tôi phó mặc vợ con, anh chỉ mải lo chơi bời, nghe đâu còn bồ bịch. Cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục, với tiếng chửi bới của chồng, những trận mưa roi dội xuống, những lần anh thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi. Tôi sinh con gần nhau, lại vất vả, nghĩ ngợi nhiều nên gầy ốm đi trông thấy. Từ cô gái xinh xắn đầy tràn sức sống năm nào, tôi sụt gần chục cân, ốm yếu, già nua.
Gần 4 năm làm vợ, làm dâu, tôi chẳng có lấy 1 ngày hạnh phúc, bình an. Thế rồi, giọt nước tràn ly cho đến một ngày, tôi bắt được chồng đang nhắn tin hẹn bồ đi nhà nghỉ. Đến lúc này, cũng chẳng còn gì để mất. Tôi viết đơn ly hôn cho chồng ký. Chồng tôi ký ngay, không mảy may suy nghĩ.
Rất nhanh sau đó, mọi thủ tục được hoàn thành. Chồng tôi nuôi con lớn, còn 2 con nhỏ, tôi đưa về nhà ngoại. Bố mẹ tôi khóc cả đêm hôm đó, nhưng hôm sau mẹ nói với tôi, thôi coi như là vấp ngã đầu đời, bây giờ không được buồn nữa, vực tinh thần dậy mà nuôi con, dần dần nỗi buồn cũng sẽ nguôi ngoai.
Tôi nghe lời mẹ, cố ăn, cố vui để khỏe mạnh chăm con. Bố mẹ tôi buôn bán, ngoài giờ chăm con, tôi phụ bố mẹ bán hàng. Thời gian trôi qua, 2 con gái tôi cũng lớn lên, bụ bẫm, kháu khỉnh, tôi nguôi ngoai nỗi đau ngày nào. Mỗi ngày cuối tuần, tôi đều qua thăm con gái lớn. Chả mấy khi gặp chồng, thấy bảo từ ngày ly hôn, rất ít khi chồng về nhà, ngày đêm chơi bời, cặp kè với 1 đứa con gái cũng vừa học xong.
Chia tay chồng 1 năm, tôi béo lên, trẻ ra, cuộc sống cũng vui vẻ hơn. Bố mẹ tôi nói, đợi bọn trẻ lớn một chút sẽ thuê người giúp việc về chăm nom. Cho tôi đi học một lớp trung cấp mầm non, sau đó sẽ cố gắng xin cho tôi đi làm. Tôi nghe bố mẹ nói mà thấy nhẹ nhõm vô cùng. Bố mẹ mãi mãi vẫn là chốn đi về bình yên nhất, dù tôi có gây ra bao sai lầm, tội lỗi, dù tôi có cố chấp để rồi vấp ngã, bố mẹ vẫn luôn ở bên, là điểm tựa vững vàng cho tôi. Nếu không có bố mẹ, thú thực, tôi không biết phải sống ra sao.
Rất lâu rồi, tôi mới lại thấy cuộc đời này tươi đẹp đến thế, đáng sống đến thế. Bởi tôi có lý do để cố gắng, có mục đích để phấn đấu. Tôi sẽ làm mọi thứ vì các con tôi. Sau này khi mọi thứ ổn rồi, tôi sẽ đưa con gái lớn của tôi về, tôi và 3 con sẽ sống yên ổn cùng nhau, chẳng cần ai cả, chỉ cần 4 mẹ con sống với nhau thôi là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Quyết định ly hôn của tôi thật sự không hối hận. Trên đời có những thứ, phải biết buông tay đúng lúc, có như vậy bản thân mình mới không bị tổn thương.
Nguồn: Theo Phunutoday/Khỏe & đẹp
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.