Tôi năm nay 32 tuổi đã lập gia đình được 4 năm. Gia đình chồng tôi thuộc diện trung lưu, khá giả khi bố mẹ chồng đều là những cán bộ hưu trí. Chính vì thế mà vợ chồng tôi được nhờ cậy các cụ rất nhiều. Mọi công to việc lớn, bố mẹ chồng tôi đều đứng ra lo liệu hết, vợ chồng tôi tiếng là con trai duy nhất nhưng cũng chỉ lum xum cho có tinh thần chứ chẳng phải gồng vai gánh vác như những cặp vợ chồng khác. Đó chính là điều tôi thấy may mắn nhất trong cuộc đời làm dâu của mình. Bố chồng tôi là một bác sĩ về hưu, hiện ông vẫn mở phòng khám tư, còn mẹ chồng trước đây cũng từng là giáo viên. Bố chồng tôi tính tình dễ chịu, ôn hòa và niềm nở nhưng mẹ chồng hơi nguyên tắc, khó chiều và đôi khi hờn dỗi, ghen tuông vu vơ như một cô gái mới lớn. Đã nhiều lần trong 4 năm làm dâu của tôi bị mẹ chồng tị nạnh, phân bì. Và hiện giờ, tôi cũng đang ở trong tình trạng ấy, thực lòng khó xử, ấm ức nhưng cũng chẳng biết làm gì.
Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ hết mực yêu thương chồng con, có lẽ vậy nên khi có thêm tôi về nhà, lúc nào mẹ cũng sợ tình cảm của chồng, con trai dành cho mẹ bị san sẻ cho tôi. Nhiều lúc mẹ nghiêm khắc, khắt khe với tôi nhiều quá. Việc vợ chồng tôi quấn quýt, tình cảm mẹ cũng không hài lòng, mẹ nhiều lần góp ý “vợ chồng trẻ cũng không nên thể hiện tình cảm lúc đông người”. Thậm chí, mỗi lần chồng tôi đi công tác về, mua quà cho hai mẹ con, mẹ cũng đem ra so sánh quà của tôi đẹp hơn, trẻ trung hơn… chính vì thế, chồng tôi hay mua quà cho hai mẹ con giống hệt nhau. Điều này đã từng làm tôi khó chịu, bực dọc nhưng sống gần mẹ, hiểu tính mẹ thì biết hóa ra mẹ được yêu chiều quan tâm từ trước giờ nên lúc nào cũng sợ mình “ra rìa” khi có con dâu mới. Tôi giờ đây, đứng trước những câu tị nạnh, so sánh của mẹ chỉ thấy vui vẻ, mà chẳng chút buồn lòng.
Thêm nữa, mẹ chồng tôi lúc nào cũng nũng nịu với bố chồng, 60 tuổi rồi mà các cụ vẫn xưng hô tình cảm, quan tâm săn sóc nhau như cặp vợ chồng trẻ vậy. Nhìn vào ai cũng ghen tị bởi tình cảm thắm thiết của các cụ. Nhưng bù lại mẹ tôi là người ghen chồng khủng khiếp. Mẹ tôi sẵn sàng can thiệp mọi lúc mọi nơi khi thấy người phụ nữ nào đó nói chuyện thân thiết với bố chồng. Nhớ có lần mẹ đẻ tôi ở quê lên chơi, mẹ chồng khi ấy đang đi chợ. Bố chồng tôi rót nước, mang hoa quả mời bà. Rồi còn lấy khăn lạnh cho bà lau mặt, hai cụ nói chuyện với nhau cười đùa vui vẻ thì mẹ chồng về. Bà sa sầm mặt xuống rồi nói ý trách móc… tôi và bố chồng nghe hiểu hết, khổ nỗi mẹ đẻ tôi chưa biết chuyện cứ ngỡ mình phạm lỗi lầm gì khiến bà thông gia tức giận. Sau lần ấy, bố chồng tôi cáu giận và chỉ trích mẹ rất nhiều nên bà cũng giảm bớt mức độ ghen tuông của mình. Ngay cả với tôi, một hành động quan tâm, săn sóc bố chồng cũng phải để ý xem mẹ có bằng lòng không. Bố chồng tôi bị khớp, trời lạnh là cụ đau ghê lắm. Nhìn thấy bố ngồi tự xoa hai chân, tôi thấy xót nhưng cũng chẳng dám tự ý vào xoa bóp cho bố. Mà hỏi “mẹ ơi, chân bố lại đau, mẹ vào bóp chân cho bố đi”. Đến khi mẹ nói mẹ bận gì đó hay nói tôi làm hộ thì khi đó tôi mới dám bóp chân cho cụ. Từ trước tới giờ, những điều mẹ làm tôi đều bỏ qua nhưng mới hôm qua đây, sự ghen tuông vô lối của mẹ khiến bố chồng và tôi bị tổn thương nặng nề, tôi thấy mình bị xúc phạm nghiêm trọng.
Chuyện là, cả gia đình đang ngồi uống nước, chẳng may con trai tôi làm rơi chiếc cốc thủy tinh, vỡ tan dưới nền nhà. Một mảnh vỡ văng lên, cắm vào bắp chân tôi, chảy máu rất nhiều. Có lẽ, do cắm vào đúng mạch máu nên máu phun ra, khiến chồng tôi phát hoảng. Hai chúng tôi luống cuống, chưa biết làm gì thì bố chồng nhanh tay kéo váy của tôi lên, giữ chặt vết thương rồi gọi chồng tôi đi lấy hộp cứu thương. Bố chồng tôi ngồi xuống đất, còn tôi ngồi trên ghế. Thực lòng, nhìn cảnh đó khó coi thật nhưng trong lúc hoảng loạn mọi người có ai để ý được gì đâu. Tự dưng, mẹ chồng lao vào đẩy bố ra rồi tặng tôi cái tát trời giáng. Mẹ vừa khóc vừa nói “đồ vô sỉ. Ông đang làm gì mà tốc váy nó (tức tôi) lên đấy. Còn cô nữa, đồ con dâu lẳng lơ, bao nhiêu người ở đây mà cô còn dám làm thế, chứ không có mẹ con tôi thì cô và ông ấy còn làm gì”. Cả tôi, bố và chồng đều sững người về thái độ của mẹ. Tôi ôm mặt đau điếng, nhưng vẫn cố thanh minh. Mặc cho ba bố con tôi nói, mẹ vẫn lu loa, cằn nhằn khóc lóc. Cuối cùng chồng tôi vẫn băng bó sơ cứu để mang tôi ra phòng khám gần nhà khâu vết thương.
Mấy ngày nay, mẹ chồng hằm hằm với tôi, còn tôi cũng chẳng thiết tha chuyện trò với bà nữa. Tôi thấy mình bị xúc phạm nghiêm trọng, mẹ mang thói ghen tuông vô lối để áp đặt vào các mối quan hệ trong gia đình. Chẳng hiểu mẹ nghĩ tôi và bố chồng thế nào mà lại buông ra những câu nói xúc phạm và băng hoại đến vậy. chồng và bố chồng thấy tôi buồn thì an ủi, và nói do mẹ đang bực vì bố không đưa đi họp hội hưu trí cùng nên mới bực dọc như vậy, tôi đừng nghĩ ngợi. Tôi cũng ậm ừ, vâng dạ cho hai người đỡ khó xử nhưng trong lòng tôi buồn, thất vọng nhiều quá. Tôi chẳng biết sau này sẽ đối mặt với mẹ thế nào bởi tình cảm dành cho mẹ đã bay biến hết chỉ vì mấy câu xúc phạm ấy. Tôi biết phải làm gì đây, không muốn vì mình mà không khí gia đình mất vui. Nhưng tôi cảm thấy khó chịu, ấm ức và không muốn giao tiếp với mẹ chồng nữa.
Mai Lan
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.