Tôi lập gia đình cách đây hơn 4 năm trong niềm hân hoan, hạnh phúc của hai bên gia đình. Chồng hơn tôi 5 tuổi và là mối tình đầu của tôi. Trái ngược với tính cách năng nổ, nói nhiều và “lăng xăng” của tôi, anh ít nói nhưng sống rất tình cảm, quan tâm và thương yêu tôi. Có lẽ sự bù trừ đó giúp tình cảm của chúng tôi bền chặt. Sau tròn 3 năm yêu nhau, chúng tôi kết hôn trong sự ủng hộ và chúc phúc của tất cả người thân, bạn bè.
Chồng tôi là con độc đinh và là cháu đích tôn của cả dòng họ. Bố mẹ chồng tôi đều là người học thức nên đối xử với tôi rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Kinh tế gia đình chồng tôi cũng chỉ thường thường bậc trung nhưng công to việc lớn gì trong nhà, ông bà đều đứng ra lo toan chính, vợ chồng tôi chỉ gọi là chung tay góp sức chút đỉnh. Bố mẹ chồng coi tôi như con gái nên cuộc sống của tôi rất thoải mái…
Gia đình chồng tôi neo người nên bố mẹ chồng rất “khát” cháu. Tuy nhiên, không vì thế mà ông bà thúc ép, cưỡng cầu tôi. Thậm chí, khi nghe tôi tâm sự rằng do mới ra trường, công việc chưa ổn định nên muốn trì hoãn chuyện có con 1 năm, ông bà đều rất thông cảm, ủng hộ và còn động viên tôi rằng: “Con mới có 22 tuổi, cũng nên lo chút công danh trước, bố mẹ không vội…”. Tôi thực sự cảm kích và thấy mình may mắn biết bao khi có bố mẹ chồng tâm lý thế.
Giữ đúng lời hứa với bố mẹ, 1 năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi bắt đầu “thả” và lên kế hoạch có con. Nhưng 1 tháng, 2 tháng… rồi 6 tháng sau, vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì của việc bầu bí. Tôi cảm thấy hụt hẫng nên than thở với chồng thì anh gạt đi, mắng tôi cứ nghĩ quẩn lo quanh và nói sớm muộn gì chúng tôi cũng con bế con bồng như người ta. Thấy chồng vui vẻ chẳng có chút lo lắng gì, tôi cũng yên tâm phần nào. Còn bố mẹ chồng cũng không ý kiến, thái độ hay ghét bỏ gì. Mẹ chồng vẫn động viên tôi rằng con cái là cái lộc, có người sớm cũng có người muộn nên cứ bình tĩnh.
Nhưng rồi hơn 1 năm trôi qua, tính từ lúc “thả”, bụng tôi vẫn phẳng lỳ. Họ hàng, người thân bắt đầu nói này nói kia. Bất an, tôi giục chồng đi khám nhưng anh gạt đi, trấn an tôi phải tin tưởng ở bản thân, tin tưởng ở anh. Bố chồng tôi thì vẫn điềm tĩnh nhưng mẹ chồng bắt đầu lo lắng thấy rõ. Bà đặt mua thuốc bổ đủ kiểu bắt chồng và tôi uống. Uống được 3 tháng, vẫn không thấy tôi có dấu hiệu bầu bí, bà lại đổi loại thuốc khác… Nhưng tất cả những nỗ lực của bà đều công cốc.
3 năm, 9 tháng, 10 ngày sau ngày cưới, tôi chết lặng người, đứng như hóa đá ở hành lang bệnh viện khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm chồng vô sinh. Vậy là đã rõ, nguyên nhân vì sao chúng tôi mãi không có con. Nhưng tôi nên đối mặt thế nào với sự thật này? Nói cho anh biết sự thật? Không, anh là con độc đinh lại là cháu đích tôn, rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Chồng tôi có thể chịu nổi cú sốc quá lớn này?
“Con bị vô sinh. Xin bố mẹ hãy thứ lỗi cho con”, tôi đã nhận hết tội lỗi về mình như thế. Không phải tôi cao thượng mà chỉ vì tôi quá yêu chồng và muốn bảo vệ hạnh phúc của mình bởi hơn ai hết, tôi hiểu, với tính cách của chồng nếu biết sự thật, anh sẽ đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh. Tôi dù luôn khao khát một đứa con nhưng không thể, không thể xa anh…
Khi biết tôi không có khả năng làm mẹ, bố chồng thở dài lặng lẽ quay đi. Còn mẹ chồng òa khóc tức tưởi, mắt lệ nhòa nhìn tôi đau đáu đầy tâm sự. Nhìn sự thê lương trong đôi mắt bà, tôi cũng chực trào nước mắt. Chồng ôm tôi, không nói một lời, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho tôi và an ủi: “Rồi sẽ có cách”. Trong giọng nói của anh nghẹn đắng nỗi xót xa. Tôi hiểu, anh đang đau, đau lắm… nhưng lúc này đây, anh đang cố tỏ ra bình tĩnh và mạnh mẽ để cho tôi dựa vào.
Không khí gia đình tôi sau đó là chuỗi ngày ảm đạm. Bố chồng và chồng tôi ít nói hẳn, còn mẹ chồng thì luôn miệng than trách không biết kiếp trước mình đã gây tội ác gì mà kiếp này ông trời không cho bà 1 đứa cháu nối dõi. Chúng tôi sống lặng lẽ hơn, trong nhà cũng ít tiếng cười đùa hơn…
4 năm, 3 tháng sau ngày cưới, vợ chồng tôi bàn bạc với nhau và quyết định xin con nuôi. Nhưng khi biết ý định này thì mẹ chồng tôi gạt phắt đi, nói rằng bà sợ “khác máu tanh lòng”. Rồi vì lo nghĩ, kém ăn, mất ngủ nên mẹ chồng tôi đổ bệnh, phải nằm viện hơn 1 tháng trời. Chỉ hơn 1 tháng mà bà gầy sọp, yếu ớt, thiếu sức sống, mới ngoài 60 tuổi mà như đã già lắm.
Một tối, sau khi tôi cố ép bà ăn hết bát cháo, bà đã cầm tay tôi, mắt đượm buồn và nói: “Con ơi, mẹ biết mẹ nói điều này là rất tàn nhẫn với con nhưng xin con… xin con hãy ly hôn với thằng Nam đi. Mẹ biết mẹ ác nhưng hết cách rồi con ạ. Mẹ chỉ có mình nó, gia đình này không thể tuyệt tự… con ơi”.
Nói rồi bà ôm tôi và khóc nấc, xin tôi hãy hiểu lòng bà mà tha thứ cho sự ác độc của bà. Cũng đừng cho chồng tôi biết đề nghị này. Hãy từ từ kéo dài khoảng cách với chồng tôi và rời xa anh…
Đã gần 1 tháng kể từ khi mẹ chồng đề nghị tôi ly hôn. Từ ngày đó, mỗi lần nhìn thấy chồng là lòng quặn thắt đớn đau. Đầu tôi rối bời, không biết nên làm gì đây? Nói cho bố mẹ và chồng biết sự thật rằng người vô sinh không phải tôi hay là lặng lẽ rời xa chồng?
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.