Muốn ly hôn vì vợ và tôi là “Đôi đũa lệch”

Vợ chồng 1

Hai vợ chồng tôi lấy nhau được 12 năm, tôi làm giáo viên còn vợ tôi buôn bán ngoài chợ. Cô ấy được bố mẹ đẻ cho một sạp hàng để kinh doanh đồ tạp hóa. Tôi làm giáo viên, ngoài giờ còn tổ chức dạy thêm nữa nên thu nhập cũng không đến nỗi nào, nhưng so với tiền buôn bán ngoài chợ của vợ tôi thì không bằng một nửa. Nhà tôi về điều kiện kinh tế thì không thiếu thốn, vợ tôi lại thuộc dạng “chịu chơi” nên đồ đạc trong gia đình phần lớn là loại xịn, bạn bè đồng nghiệp tôi đến nhà ai cũng xuýt xoa vì nội thất bao giờ cũng là đồ mới nhất, hiện đại nhất.

Nhưng có lẽ ít ai hiểu được nỗi khổ khó nói ra của tôi. Tính tôi thì sống hiền lành, ngại va chạm, còn vợ tôi lại đúng dạng “dân chợ búa”, với cô ấy thì lúc tốt thì vô cùng tốt, nhưng chỉ cần ai làm cô ấy phật ý là cô ấy xử lý cho tới nơi tới chốn luôn. Tôi về đến nhà thì chỉ giao lưu nói chuyện vài câu hỏi thăm hàng xóm, còn phần lớn tôi dành thời gian đọc sách, còn vợ tôi mà đi bán hàng về là oang oang từ đầu xóm, kể hết chuyện nọ đến chuyện kia, thậm chí từ chuyện tai nạn đến hàng xóm đánh nhau cô ấy đều nhảy vào xem rồi can thiệp. Nhiều khi tôi phát mệt với tính cách của cô ấy.

Chưa hết, vợ chồng tôi còn lệch nhau cả trong cách dạy con. Tôi thường dạy con kỹ năng và rất kiên nhẫn nhưng vợ tôi thì không, chỉ cần con làm điều gì phật ý là cô ấy tát, đánh con tới tấp và lúc nào cũng lôi ra chửi con là ngu, là đần. Nhiều lần tôi đã hết lời khuyên nhủ cô ấy rằng dạy con cũng cần phải kiên nhẫn thì cô ấy nói thẳng: “Ai chả biết anh có học, nhưng dạy như anh thì con anh chỉ có đi ăn cướp thôi, cứ hư là nện, không phải giải thích nhiều, tôi không cần phải nghe góp ý của ai hết, con tôi, tôi có quyền dạy”. Hai đứa con lúc nào cũng sợ mẹ như sợ cọp, một đứa thì giờ ngày càng bướng bỉnh và chẳng sợ đòn roi, còn một đứa thì lúc nào cũng sợ hãi và đang bị rơi vào trầm cảm và không muốn giao tiếp với ai. Nhưng vợ tôi bảo càng làm thế càng phải xử tới nơi tới chốn. Tôi thật bó tay với vợ tôi.

Vợ chồng 1
Chán nản với cuộc sống vợ chồng “đũa lệch” 

Cơ quan tôi đi nghỉ mát, có rất nhiều đồng nghiệp của tôi đưa gia đình đi theo, hầu hết chồng/vợ của họ đều là viên chức nên cư xử cũng nhẹ nhàng văn hóa. Còn vợ tôi thì đưa đi đâu cũng khiến tôi phát ngại, cô ấy vừa nói to, lại hay chửi bậy. Lúc vợ chồng tôi cùng mọi người đi mua đồ hải sản về nhà, cô ấy và một bà bán cá cãi nhau tay đôi và suýt nhảy vào đánh nhau chỉ vì cân sai cho vợ tôi. Kết quả là hôm ấy tôi không còn chỗ nào để chui xuống khi cùng đồng nghiệp chứng kiến vợ tôi chửi bà bán hàng cá bằng đủ loại ngôn ngữ kinh khủng nhất. Tôi không thể nào lao vào can họ, còn đồng nghiệp của tôi chỉ biết lắc đầu nhìn tôi rồi kéo nhau ra về hết.

Nhiều lúc tôi muốn chia sẻ suy nghĩ hay cuộc sống của tôi cho vợ tôi, nhưng nói thật chả bao giờ nói được gì mà cô ấy hiểu. Đối với cô ấy, cuộc sống chỉ là tiền kiếm được hằng ngày và ăn uống, còn những thứ khác về đời sống tinh thần cô ấy chả bao giờ quan tâm. Tôi đã cố gắng nói chuyện với vợ nhưng chỉ được vài câu cô ấy lại bảo: “Ôi dào, các ông đúng là những kẻ lắm chữ, toàn thằng dở người”. Tôi không phải là người sống phụ thuộc vào vợ, nhưng nói cái gì cô ấy cũng gạt đi và bảo với mọi người: “Không có tay em thì cả nhà chỉ có chết đói, ông ấy chỉ là phường giá áo túi cơm, suốt ngày bụi phấn với thước kẻ thì làm được cái gì”.

Nhiều lúc tôi vừa đọc xong quyển sách, thấy hay quá định quay sang nói chuyện với vợ tôi thì đã thấy cô ấy nằm ngáy o o. Bộ quần áo thì xộc xệch, tóc nhuộm màu đỏ, môi xăm đỏ sẫm, hàng lông mày săm ngang nhìn thật khó coi. Tôi không biết tôi có thể chịu được cuộc sống này bao lâu nữa.

Nguồn: Theo ngoisao

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.