Hai vợ chồng tôi kết hôn đã 5 năm nhưng vì công việc của cả hai không ổn định nên kinh tế chật vật, cuộc sống khó khăn thiếu thốn vô cùng. Nhất là sau khi tôi sinh con, không thể đi làm mọi gánh nặng tài chính đổ dồn lên đôi vai của chồng. Cả gia đình 3 người chúng tôi sống bằng 5 triệu tiền lương của chồng, nhiều khi mệt mỏi, thiếu thốn, chán nản vô cùng. Thương chồng, thương con nhưng tôi chẳng biết làm gì, cũng chẳng dám kêu ca sợ chồng suy nghĩ. Chúng tôi duy trì cuộc sống vất vả khó khăn suốt 5 năm qua. Chẳng hiểu là may mắn hay rủi ro nhưng dịp tết âm lịch năm ngoái, chị họ tôi ở Đức về nói có thể nhập cư cho chồng tôi để sang Đức làm ăn. Do cuộc sống của chúng tôi quá vất vả, nên nghe đến hai chữ đổi đời, vợ chồng tôi gật đầu tắp lự. Và cũng chính quyết định đó đã đẩy gia đình tôi đang đứng trước nguy cơ tan vỡ, con tôi mất cha, tôi thành người phụ nữ một đời chồng khi mới 30 tuổi.
Tôi, chị họ và chồng lớn lên cùng nhau, từ thuở nhỏ cho đến phổ thông đều học chung một lớp. Rồi khi tôi và chồng đi học đại học thì chị thi trượt và đi xuất khẩu lao động. Cũng trong thời điểm đó, chị kết hôm với một người bản xứ nên cuộc sống đổi thay, khá giả. Tuy xa cách nhưng chị em tôi vẫn thường xuyên liên lạc, tâm sự. những chuyện hạnh phúc hay vui buồn của gia đình tôi cũng kể cùng chị để mong chị chia sẻ, giúp tôi nguôi ngoai. Thậm chí, khi vợ chồng tôi giận dỗi, dù cách xa vạn dặm nhưng chính chị là thuyết khách giúp chúng tôi hòa giải, ấm êm. Biết được cuộc sống của chúng tôi khó khăn, chị rất thương, nhiều lần giúp đỡ tiền nong để tôi qua cơn hoạn nạn. Không phải ruột thịt nhưng chị và tôi thân thiết như chị em gái vậy.
Chị kết hôn được 3 năm thì li dị chồng, dù hôn nhân đổ vỡ nhưng chị chẳng mấy buồn bã, chị nói “bên Tây việc này nhẹ nhàng lắm”, tôi cũng chẳng rõ “mô tê” gì nhưng thấy chị vui vẻ cũng yên lòng. Sau cuộc hôn nhân ấy, chị nghiễm nhiên có tài sản kếch xù, trở thành người giàu nhất họ hàng nhà tôi. Tết năm ngoái chị về, và thực sự thấy cảnh khó khăn của gia đình tôi, chị ngỏ ý muốn đưa chồng tôi sang Đức để làm ăn. Tuy vất vả nhưng tính ra “bằng năm bằng mười” ở nhà. Ban đầu, tôi nghe chị, thấy hào hứng và hi vọng lắm, cho dù chồng nhất nhất không chịu. Anh nói “sang bên ấy theo kiểu lao động tự do thì khổ lắm, nếu bị công an bản địa bắt phải vào trại tị nạn và trục xuất về nước, phí tiền. Còn may mắn thoát thì làm ăn cũng trốn chui, trốn lủi. Khổ lắm”. Nghe vậy, tôi xót chồng lại im lặng, buông xuôi. Không hiểu sau mấy ngày tết trò chuyện, tâm tình, chị khuyên chồng tôi thế nào nhưng anh lại đồng ý, anh an ủi tôi sẽ cố gắng chịu khổ để lo cho mẹ con tôi êm ấm. Rồi ngay sau tết anh đi cùng chị, 2 tháng sau hết hạn visa anh trở về, đưa cho tôi một số tiền lớn, mà trước đây tôi chưa từng được cầm. Qua anh tôi mới biết, chị họ tôi bên ấy có cả một xưởng may, mỗi tháng làm ra hàng tỷ tiền Việt. Chị cần vợ chồng tôi qua đó giúp đỡ, quản lý nhưng lúc đầu chỉ đưa được 1 người sang thôi. Tôi đồng ý để chồng đi trước, nhưng anh nói, muốn ổn định làm ăn, phải nhập cư bên đó. Tôi lại rơi vào bế tắc, điều đó với vợ chồng tôi còn khó khăn hơn cả vượt qua sự nghèo hèn. Anh khuyên tôi bình tĩnh để anh đưa ý kiến, anh nói vợ chồng tôi giả ly hôn để anh kết hôn với chị, như vậy anh sẽ nhập tịch dễ dàng. Sau khi có hộ khẩu anh lại ly hôn chị quay về tái hôn với tôi, đưa mẹ con tôi sang bên đó nhập cư. Mất khoảng 2 năm gia đình tôi sẽ đoàn tụ. Ban đầu nói ly hôn để anh kết hôn với chị tôi không đồng ý nhưng cả chị và anh đều thuyết phục, tôi cũng xuôi. Đơn giản là vì tôi tin chồng và tin chị.
Thủ tục ly hôn và kết hôn nhanh chóng diễn ra, chồng tôi đã nhập tịch bên ấy thuận lợi. Hàng tuần, hàng tháng anh vẫn gửi tiền về cho mẹ con tôi đều đặn. Số tiền không nhiều như ban đầu nhưng cũng đủ để mẹ con tôi có cuộc sống an nhàn, có phần dư giả. Tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì, vẫn hi vọng mơ tưởng về ngày đoàn tụ của vợ chồng con cái. Nhưng rồi, việc anh gọi điện về hỏi thăm cũng thưa dần, phải hàng tháng anh mới gọi, còn lại chỉ khi nào con nhớ bố, vợ nhớ chồng thì tôi gọi. Nhưng anh cũng chỉ nói dăm câu ba điều rồi nói bận, dập máy. Linh cảm của tôi mách bảo rằng anh có “vấn đề”, nhưng tôi không đoán được vấn đề từ đâu.
Tôi gọi cho chị họ tâm sự và hỏi chị về thủ tục ly hôn của chị với chồng mình, nhưng ban đầu chị nói có chút trục trặc, Sau dần chị cũng không nghe máy, hoặc có nghe cũng ậm ừ miễn cưỡng rồi lại cáo bận. Tôi như phát điên, lo lắng vô cùng. Không hiểu có điều gì đang xảy ra bên ấy. Giá như được thấy được biết thì có lẽ tôi không đau lòng, day dứt và suy sụp đến vậy. Đằng này, cả anh và chị đều lấy lí do nọ kia trì hoãn, khất lần khiến tôi phát dại. Mọi người ai ai cũng nói tôi dại khi nghe chuyện, có người ác khẩu còn mắng tôi ngu nói “tôi dâng chồng cho chị” hay bảo “tôi còn là gì của anh đâu mà thắc mắc”. Tôi liên tục gọi điện sang nhưng gần 1 tháng nay chẳng liên lạc được. Tôi lo lắng phát ốm, đầu óc trống rỗng vì lo sợ. Tựa hồ tôi hiểu, có lẽ anh và chị đã có “phim giả tình thật” nhưng tôi không để mình xuôi theo ý nghĩ đó, tự nhủ rằng tôi tin chị – người chị, người bạn tâm giao thân thiết và tin cả người chồng đầu gối tay ấp với tôi.
Trước đây, chồng tôi nói, Tết Nguyên Đán sẽ về. Tôi vẫn trông chờ vào ngày đó, hi vọng anh giữ lời hứa với mẹ con tôi. Nhưng cách đây 2 hôm, anh lại nói, công việc bận chưa biết có về không. Tôi như sụp đổ hoàn toàn, có lẽ tôi đã mất chồng thực sự. Tôi không hiểu lí do họ đối xử tàn độc với mẹ con tôi là gì? Tại tôi hám tiền của hay tại tôi ngu dại, đặt niềm tin nhầm chỗ. Dù là gì đi nữa, giờ đây tôi đang sống trong sự thật đau đớn là gái một đời chồng và mang lỗi với con trai bé bỏng của mình. Tôi biết sống, biết đối diện sao đây với sự thật phũ phàng này và phải làm gì để tìm lại gia đình ấm êm cho con trai tôi?
Hoa Mai
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.