Đôi khi anh thường bảo em với vẻ hơi dỗi hờn “Hình như em quá thờ ơ với cuộc tình của chúng mình…Hay là em không yêu anh?”. Người yêu ơi anh biết không? Em yêu anh rất nhiều, yêu đến mức lòng em luôn bình thản vì anh…
Kể cả khi mình xa nhau, cái khoảng cách về địa lý luôn là một rào cản cho những cảm xúc cần một sự vuốt ve, đồng điệu thì em vẫn cứ nghĩ mình vẫn đang gần thật gần. Anh nói “Xa anh, Em có nhớ không?” anh buồn vì em nói “không” đúng không? Hoặc anh nghĩ em đang dối lòng mình? Người yêu ơi, em không nhớ anh là thật, vì em luôn nghĩ là anh không xa em, anh luôn hiện hữu trong tâm trí em, trái tim em, bầu không khí em hít thở, chiếc giường em nằm có anh bên cạnh, đôi tay em anh thường nắm, môi em anh thường hôn, mái tóc em anh thường vuốt…Anh luôn bên em trong từng khoảnh khắc em cảm nhận, lời yêu thương vẫn còn vương bên tai …Và vì em nghĩ thế, nên em không hề thấy nhớ anh đâu anh người yêu ạ…
Kể cả khi anh hỏi “Em yêu anh nhiều không?” và nhìn em với vẻ chờ đợi một câu trả lời làm anh thỏa mãn…Em luôn biết anh hoặc đàn ông muốn em nói thế này “Em yêu anh nhiều, hơn cả yêu bản thân mình!”. Em biết, chỉ cần em nói thế thôi, anh sẽ toại nguyện về cô người yêu của anh lắm! Nhưng em sẽ không nói thế vì chỉ để làm anh vui mà em lại dối lòng mình, bởi làm sao em có thể yêu anh hơn chính bản thân em được? Em luôn yêu bản thân mình, từ cái hình hài mẹ cha ban tặng, đến cá tính em tạo nên từ những lần em tập lớn, những cái đúng- sai trong cuộc đời mình, bất hạnh hay hoan hỉ…em đều yêu nó một cách say mê, hẳn nhiên là không như cái cách mà em đang yêu anh.
Em có yêu anh nhiều không ư? Hẳn nhiên là em yêu anh, nhưng cái sự “nhiều” mà anh mong muốn em so sánh với một cái gì đó để thỏa mãn thì em vẫn chưa tìm được một cái ví von đủ to lớn, vĩ đại để sử dụng nó. Bầu trời, vũ trụ, thời gian…những cái số nhiều không đong đếm được…Em vẫn thấy không đủ cho cái tình em trao anh…Vì thế, khi anh hỏi có yêu anh nhiều không? Em đã im lặng. Anh đừng buồn…Chỉ là em chưa tìm ra một sự so sánh đủ để thỏa mãn cho cái tình em yêu anh thôi…
Nhiều khi có những tin nhắn lạ từ một ai đó thích anh, em vô tình đọc được. Nó rất mùi mẫn, nó rất say mê, vụng trộm, đau khổ…Vì em chính danh, còn ai đó thì không. Anh nhìn em lo lắng, giãi bày, giải thích “Vì người ta thích anh, anh không có tình cảm đâu em đừng lo!”. Anh người yêu ơi! Em đâu có lo lắng hay muộn phiền gì, không phải là vì em quá tin anh hay quá tự tin về bản thân mình mà ảo tưởng rằng mình không cần phải ghen tuông hay lo sợ. Nhưng sự thật là em không hề nảy sinh cảm giác được ghen tuông thường tình với một ai đó, bởi vì em nghĩ rằng người đàn ông em yêu, em bị hấp dẫn đến mông muội hẳn phải là một người đủ sức hấp dẫn với những người con gái khác. Nếu như chỉ có mình em bị hấp dẫn bởi anh thôi, có lẽ em sẽ hoang mang với bản thân mình lắm! Vì thế em không ghen khi ai đó nhắn tin cho anh hay bỗng dưng gọi anh mỗi khi ai đó không kìm lòng được. Ai đó si mê anh là việc của người ta, anh đáp trả thế nào cũng là quyền của anh, việc của em là yêu anh thôi…và anh đáp lại em thế nào thì đó cũng là vấn đề của riêng anh, trong cái tình em trao anh không có chỗ cho sự chiếm hữu hay lo sợ bị mất mát…Bởi vì, em yêu anh rất nhiều, nhiều đến mức lòng em luôn bình thản về anh…
Cái sự “bình thản” khi yêu nghe nó thật lặng lẽ, nhạt nhòa, an toàn quá phải không anh người yêu? Nhưng em luôn mong mỏi cuộc tình mình có được cái “cảnh giới” ấy: Vượt qua những chiếm hữu thông thường về thể xác, vượt qua những cái vật chất hữu hình có thể đong đếm được, vượt qua những khoảng cách làm những con tim yêu phải lung lay, vượt xa những định lý yêu thương thông thường, thói ghen tuông, sự nghi ngờ, những lo sợ trong tình yêu…Em muốn yêu anh bình thản như vậy đó!
Vì yêu anh như thế nên em không biết nên nói sao cho đủ cái tình em trao anh, và vì một khi lời nói là không đủ vậy thế nên em đành im lặng. Chỉ có điều khi em im lặng nhìn anh, thì anh lại chẳng hề nhìn thấy tình em dâng lên trong ánh mắt, anh quay đi và trả cho em bao nhiều hờn ghen, nghi ngại…Anh vẫn nói “Không ai yêu em như anh đâu!” một cách tự tin và thỏa mãn, và anh luôn muốn em nói những lời mật ngọt để ve vuốt tình mình. Em thì lại nghĩ một khi đã yêu anh đến thế thì lời nói quá phải quá thừa thãi không? Anh vẫn thường bảo “Anh biết em nghĩ gì?”, nhưng anh người yêu ơi! Có thật là anh hiểu em không?
Châu Phượng Quỳnh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.