Ngán ngẩm, khó xử vì sự đỏm dáng, ăn diện đến vô tâm của cô vợ trẻ

Ngán ngẩm, khó xử vì sự đỏm dáng, ăn diện đến vô tâm của cô vợ trẻ

Vợ tôi là người được trời phú cho dung nhan hơn người, nên thuở yêu nhau khó khăn mãi tôi mới “cưa” được em. Khỏi phải nói với tôi đó là niềm hãnh diện và hạnh phúc lớn lao. Bởi trong mắt tôi em luôn xinh đẹp, yêu kiều, chỉnh chu, hoàn mĩ nhất. Nhưng sau đám cưới, tôi nhận ra em là người cầu toàn, ưa hình thức và đôi khi sự đỏm dáng của em làm tôi khó chịu, gây ra biết bao rắc rối cho cuộc sống.

Tôi đã quen dần với việc ngồi đợi em cả tiếng đồng hồ chỉ đợi em chọn quần áo, váy vung. Rồi lang thang cả nửa ngày qua shop nọ, hàng kia mà em chẳng chọn được món đồ nào ưng ý. Mỗi vật dụng, đồ dùng, trang phục của em đều phải chuẩn, phải hợp ý em từ màu sắc đến kiểu dáng. Thực lòng mà nói, ra đường mọi người tấm tắc khen, xuýt xoa, ngưỡng mộ tôi vì có được cô vợ thẩm mĩ cao, xinh đẹp yêu kiều thì cũng hãnh diện thật nhưng chả “bõ” cái công bực mỗi lần đợi chờ, chiều ý em. Vợ tôi có tính luôn luôn trang điểm khi ra ngoài, em nói không tự tin khi để mặt mộc, vì vậy sáng nào tôi cũng thấy em ngồi nửa tiếng trước gương. Dù công to việc lớn, gấp gáp cỡ nào thì em cũng bỏ mặc, phải trang điểm xong mới giải quyết. Cũng chính vì chuyện này mà nhiều lần tôi và em cãi nhau, giận nhau cả tuần trời.

Lần đó, tôi đi công tác về, em nói sẽ đến cơ quan đón không muốn tôi đi taxi, mưa gió mệt người. Tôi gọi điện cho em trước khi hết giờ làm hàng tiếng đồng hồ nhưng tận sau khi tan làm 2 tiếng thì em mới lái xe đến cơ quan tôi đón. Bực mình, tôi hỏi em làm gì mà lâu thế, tôi như không kiềm được lòng mình khi nghe được câu trả lời của em. Không hiểu nên giận hay nên cười vì việc đó. Em trả lời tỉnh bơ “khi em thay váy xong, không may hàng mi giả của em bị gãy, em phải ra hàng uốn lại mi”. Sau khi tôi hỏi, sao em không gọi điện nói để tôi tự bắt taxi về, bắt tôi ngồi ở cơ quan đợi trong mệt mỏi. Thì em nói với giọng bực dọc, hậm hực đầy hờn dỗi “nhưng em đã hứa sẽ đến đón anh, em phải giữ lời”. Tôi chẳng còn gì để nói với em – người vợ quá giữ lời và tôn trọng lời hứa với chồng. Dù bực mình, khó chịu nhưng tôi cũng chẳng nói lại em được lời nào.

Ngán ngẩm, khó xử vì sự đỏm dáng, ăn diện đến vô tâm của cô vợ trẻ
Trời có sập xuống thì em cũng trang điểm xong mới chạy

Sau chuyện hôm đó, tôi góp ý em nhiều về việc quá trau chuốt, làm dáng ăn diện thì em giận tôi hàng tuần vì em nghĩ tôi ghen tuông, muốn em ra ngoài xấu xí để người khác không để ý, thậm chí chê cười. Mặc cho tôi thanh minh, em làm mình làm mẩy, khiến tôi không chịu nổi phải xuống nước xin lỗi em mới vui trở lại.

Thực lòng gần 1 năm sống chung nhà với em, tôi đã quen với hình ảnh em ngồi soi gương, hễ nhìn thấy em là thấy em đang soi gương rồi. Nhưng mẹ tôi một người phụ nữ truyền thống, chân chất, thỉnh thoảng sang nhà thấy em ăn diện, làm dáng, trang điểm thái quá khiến mẹ không ưng lòng. Mẹ đã nói với tôi nhiều lần, khuyên vợ giờ đã có gia đình rồi không cần phải ăn chơi quá mức vậy, chỉ cần chín chắn, đẹp và sang trọng không cần “rực rỡ sắc màu” quá. Tôi hiểu và đồng tình với mẹ nhưng ngày một ngày hai có lẽ chẳng cảm hóa nổi em. Tôi hứa sẽ khuyên bảo em dần dần. nhưng chuyện hôm rồi xảy ra, khiến mẹ tôi vô cùng tức giận. Và bản thân tôi, dù yêu em, bênh em bao nhiêu cũng chẳng thể làm lơ được. Có lẽ, những ngày sau này nếu em không tự giác thay đổi, tôi sẽ phải “thiết quân luật” buộc em phải thay đổi suy nghĩ, “trời có sụp xuống cũng phải làm đẹp rồi mới chạy” của em.

Chuyện là hôm đó, bố tôi bị ngã gãy chân, ngất xỉu khi đi tập thể dục buổi sáng. Mẹ tôi hớt hải gọi báo vợ chồng tôi và đưa bố vào viện cấp cứu. Khi ấy mới là 6 giờ sáng, vợ chồng tôi còn ngủ. Tôi cuống cuồng mặc quần áo giục em nhanh lên xe vào viện. Mặc cho tôi hớt hải, lo lắng và rối bời, em vẫn nhịp nhàng từng bước, đánh răng, rửa mặt, bôi kem… tôi không chịu nổi quát có nhanh lên không thì em cáu gắt, cứ đi trước mặc kệ em. Bực mình với thái độ lạnh nhạt đến vô cảm của em. Bố tôi đang không biết ra sao mà em còn tâm trí để trang điểm làm đẹp, tôi thật không hiểu đầu óc em nghĩ gì. Lương tri em để đâu nữa. Em chẳng có trách nhiệm gì với người khác, chỉ biết lo cho thân mình. Tôi giận dữ bỏ đi sau khi đợi em 15 phút. Vậy mà em vẫn chẳng biết điều, khi bác sĩ băng bó, chụp chiếu cho bố tôi xong, đưa về phòng khi ấy em mới ưỡn ẹo đến.

Mẹ tôi cũng thắc mắc, sao em không qua. Tôi lấy lý do, em bị cúm, hơi mệt, tôi đi vội nên em sẽ vào sau. Mẹ tôi không nói gì, nhưng nghe tiếng thở dài của mẹ, tôi biết mẹ buồn và thất vọng vì thái độ của em. Bố tôi về phòng bệnh nhân được gần nửa tiếng thì em vào, mặt hoa da phấn, ăn mặc rực rỡ, sang trọng. Em hỏi bố với thái độ lạnh lùng: “bố đi đứng kiểu gì mà để ngã, gãy chân à bố. Thế mà sáng anh T hốt hoảng chạy con tưởng nặng lắm cơ”. Bố mẹ tôi giận em tím mặt chẳng thèm đáp lời nào. Tôi cũng chẳng còn chỗ nào để chui vì xấu hổ với sự thờ ơ, lạnh nhạt đến vô cảm và những câu nói vô tâm của em. Tôi kéo em ra ngoài, xả vào mặt em tất cả bực dọc, suy nghĩ của mình. Mặc cho em khóc, tôi bỏ đi mà giận dữ trong lòng chưa nguôi. Đó là lần đầu tiên tôi tỏ thái độ gay gắt với em, thực lòng tôi không chịu nổi sự chảnh chọe, đỏm dáng, ăn diện quá mức của em rồi.

Mấy ngày nay, bố mẹ tôi vẫn giận em vì chuyện đó, còn tôi cảm giác ấy vẫn chưa nguôi. Tôi qua hẳn nhà mẹ để chăm sóc, nâng nhấc bố đỡ cho mẹ. Em vẫn qua mỗi chiều đi làm về, nhưng chẳng ai nói lời nào khiến em cũng hụt hẫng buồn lòng. Chắc chắn tôi phải thay đổi tính nết ấy của em. Nhưng chưa biết phải làm thế  nào. Tôi không thể để vợ mình, con dâu cả, con dâu duy nhất của gia đình chỉ suốt ngày ăn diện, làm dáng mà lơ đãng, thiếu quan tâm, không có trách nhiệm với người khác như vậy. Tôi yêu em, sợ em buồn nhưng vì gia đình, vì muốn mọi người yêu mến, tôn trọng em, nhất định tôi phải “thiết quân luật”, buộc em phải thay đổi bản tính ấy. Hi vọng em hiểu và hợp tác để tình cảm vợ chồng không bị sứt mẻ.

Nam Anh

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.