Tôi mới vào cơ quan làm việc được hai năm nhưng cũng học hỏi được nhiều điều từ các chị đồng nghiệp đi trước. Sắp tới đây, tôi sẽ tự tin hơn trong vai trò người vợ, người con dâu của gia đình. Nhưng cho đến mấy hôm vừa rồi, tôi thực sự hoảng hồn khi nhìn chị nào chị nấy quay cuồng làm thêm để kiếm tiền mong bù cho việc lạm chi những ngày Tết.
Chuyện tưởng như đùa nhưng có thực hoàn toàn ở cơ quan tôi. Vì chúng tôi chủ yếu làm văn phòng nên thời gian rỗi rất nhiều, chính vì vậy không ít người tận dụng thời gian ấy để kiếm thêm thu nhập. Riêng trong ban tôi, chẳng ai làm thêm hay buôn bán gì. Nhưng mới sau Tết được vài ngày, các chị lại quay sang kinh doanh cả khiến tôi phát hoảng. Ban đầu, một chị nói “chị bán mỹ phẩm, nước hoa hàng xách tay nhé, ai mua gì ủng hộ chị”. Tôi và mấy bạn trẻ rất hào hứng với việc này vì mỹ phẩm là thứ không thể thiếu với chúng tôi. Một lúc sau lại có chị khác bán quần áo; rồi người khác nữa lại bán hoa quả sạch… còn lại có thêm vài ba chị khác đăng tin nhận làm kế toán, sổ sách ngoài giờ. Tôi ngỡ ngàng lắm, chẳng hiểu sao giờ làm thêm lại là mốt ở cơ quan mình. Nhưng đến giờ nghỉ ăn trưa nghe câu chuyện của các chị tôi mới hiểu. Tất cả những việc làm thêm ấy chỉ là giải pháp tình thế để kiếm thêm thu nhập bù vào những khoản lạm chi trong mấy ngày Tết.
Nghe các chị nói thì tôi mới hiểu, bằng giờ năm trước vào công ty, các chị cũng nhộn nhạo buôn bán, tôi nghĩ đó là các chị làm thêm nhưng giờ mới hiểu sâu xa, chính là giải pháp cứu cánh cho hậu sự kiện Tết. Việc làm ăn và mục đích làm ăn của các chị thì mặc kệ thôi, nhưng tôi thấy ngán ngẩm lắm khi công việc của các chị bê trễ, trì trệ và suốt ngày mấy người trẻ chúng tôi là bình phong để cứu nguy cho họ.
Buổi gặp mặt đầu xuân của cơ quan, do phòng hành chính của chúng tôi lo liệu. Nhưng trước đó đã phân công cụ thể rồi, người bày bàn ghế, trang trí phòng; người lo nước nôi bánh kẹo, người lo rượu mứt; người đi rót rượu thu ly… tất cả đã được trù bị từ trước nhưng gần đến giờ G thì 3/5 đồng nghiệp phòng tôi đang còn bận ship hàng hoặc check đơn hàng của khách. Không lẽ các chị đang bận rộn quay cuồng tất tả tôi lại chỉ làm công việc của mình xong rồi ngồi chơi. Nhìn thấy ngại, tôi lại bày biện bánh kẹo, mứt… hộ các chị. Sau buổi liên hoan, người thì cuống quýt chạy nói khách đang giục, người thì nói vội đi lấy hàng gửi không nhỡ xe… báo hại, tôi và một đồng nghiệp nữa phải dọn cả bãi chiến trường. Nhưng chuyện có là gì đâu, nếu chỉ dừng ở đó.
Bản kế hoạch làm việc của tuần được giao cho một chị lớn tuổi thì chị ấy cũng nhờ tôi nói làm hộ vì chị quá bận rộn. Tôi cũng ậm ừ nhận lời nhưng chẳng chút thoải mái. Rồi các chị mang hàng về phòng, đùm gói, ghi tên, check địa chỉ cứ rầm rộ như một chuỗi cửa hàng vậy. Không chỉ tôi mà các bạn khác cũng phải hộ các chị một tay để đóng gói, ghi tên địa chỉ cho kịp giờ gửi. Không khí làm việc đầu năm của phòng tôi cứ rộn rang, nhộn nhịp ra vào như trẩy hội. Những lúc không có việc thì vui thật, thú vị thật nhưng lúc có việc thì các chị cứ lúi húi vào hàng hóa của mình báo hại những người không “tăng giá” như tôi phải đảm đương thêm việc của họ. Nhiều khi chẳng thấy thoải mái gì bởi cũng đi làm như nhau nhưng các chị làm việc riêng của mình còn chúng tôi phải gánh trách nhiệm làm thay cho cả phòng.
Chiều hôm qua, cô bạn đồng nghiệp của tôi rơi vào tình thế dở khóc dở cười khi một chị nhờ bạn ấy trên đường về nhà thì ship hộ chị túi hàng. Không thoải mái lắm nhưng bạn ý cũng miễn cưỡng chấp nhận, vì chị là người lớn lại có lời nhờ tử tế. Nhưng thật không may, do địa chỉ không rõ ràng, dù là cùng tuyến đường về của bạn nhưng mất hơn 1 tiếng mới tìm ra địa chỉ. Bạn ấy trở về nhà khi trời đã tối om, vừa lạnh, vừa mệt. Bạn ấy nói với tôi, từ lần sau nếu có được nhờ cũng đừng dại mà nhận lời. Rút kinh nghiệm của bạn ấy, tôi chẳng muốn tham gia, luôn lấy cớ lảng tránh những câu chuyện có mùi “nhờ vả”.
Chỉ mới vài ba ngày làm việc đầu năm thôi nhưng tôi thấy ngán lắm rồi. Việc các chị làm thêm để kiếm thu nhập là bình thường nhưng đừng làm ảnh hưởng đến người khác quá. Có lẽ, tôi có thể làm hộ công việc cho các chị được một vài lần chứ làm sao làm hộ mãi được. Mà tôi lấy cớ nọ kia để từ chối nhiều thì sẽ làm mất hòa khí, các chị sẽ chẳng ưng lòng. Nhưng thực lòng tôi chẳng thích chút nào. Định góp ý thẳng thắn với các chị nhưng tôi lại sợ họ hiểu nhầm, nói tôi nhiều chuyện. Có lẽ, tôi sẽ phải nghĩ ra nhiều lý do để từ chối. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để tôi không trở thành nạn nhân của công cuộc làm thêm nơi công sở.
La La
Xem thêm:
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.