Năm nay tôi 25 tuổi, đang là kế toán của một công ty tư nhân. Tôi và trưởng phòng của mình hẹn hò yêu đương đến nay cũng gần hai năm. Đã vài lần tôi tới nhà người yêu chơi. Bố anh nhiều tuổi, sức khỏe lại không tốt nên không còn làm việc. Mẹ anh đã từng là y tá bệnh viện nhưng bác cũng xin nghỉ sớm để chăm sóc gia đình. Vì anh là con trai một, tuổi cũng ngoài 30 nên khi anh dắt bạn gái về nhà, 2 bác vui mừng thấy rõ. Hai người cứ hối thúc chúng tôi mau chóng kết hôn để có cháu bồng bế.
Cuối tuần vừa rồi tôi về quê đón bà nội và cô ruột lên thành phố gặp gỡ bố mẹ anh, nhằm bàn chuyện về kết hôn và thủ tục. Chúng tôi được bố mẹ anh sắp xếp gặp gỡ ở một nhà hàng với không gian sân vườn yên tĩnh.
Khi chúng tôi đến nơi đã thấy gia đình anh ngồi chờ. Nhưng vừa nhìn thấy bố mẹ anh, nội và cô tôi sửng sốt ngạc nhiên đến há hốc cả miệng. Nội đứng không vững trong khi cô tôi mặt mày tái nhợt miệng lắp bắp không ra tiếng. Nhìn mẹ người yêu, tôi còn ngạc nhiên hơn, ly nước bác đang cầm trên tay rơi xuống bàn vỡ tung tóe, mặt bác ngập đầy nỗi sợ hãi. Tôi cảm giác bác như đang gồng người để cố giữ bình tĩnh. Cô tôi vội vàng xin phép đưa nội về vì sức khỏe không tốt. Tôi vừa bối rối vừa lo lắng chẳng hiểu xảy ra chuyện gì cứ nghĩ bà ốm vì phải đi đường xa. Tôi xin lỗi bố mẹ anh rồi theo hai người về phòng trọ.
Về đến nơi, tôi ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời khi nội và cô một mực phản đối chuyện hôn nhân của tôi. Họ nói dù có thế nào thì chuyện của tôi và anh cũng không được. Chẳng hiểu lí do vì sao như vậy nên tôi khóc rất nhiều. Với tôi, nội và cô vô cùng quan trọng nhưng anh cũng quan trọng không kém. Nếu phản đối tại sao không nói khi tôi đưa anh về ra mắt lần đầu tiên mà phải đợi đến bây giờ khi tình cảm tôi dành cho anh quá nhiều. Tôi nhất quyết phải biết được lí do, nhưng rồi khi nghe nội và cô kể hết mọi chuyện tôi chỉ mong thời gian có thể quay lại để tôi đừng bao giờ biết rồi yêu anh.
Bố tôi qua đời đột ngột do tai nạn khi tôi chỉ mới ba tuổi. Mẹ tôi khi đó còn khá trẻ và đang làm y tá trong bệnh viện huyện. Mấy tháng sau ngày bố mất, mẹ tôi được bệnh viện cử đi học nâng cao trình độ. Nhưng rồi từ đó mẹ không bao giờ trở lại nữa. Nội tôi vừa trải qua nỗi đau mất con trai, giờ lại phải tự tay chăm sóc đứa cháu ngày đêm khóc đòi mẹ.
Ngày nào nội cũng đến chỗ làm trước đây của mẹ tôi để hỏi thăm tin tức nhưng đều vô ích. Thời gian đầu nội chỉ nghĩ mẹ bận nhiều việc nên chưa sắp xếp được để về thăm con. Nhưng rồi một tuần, một tháng rồi đến cả năm mẹ tôi bặt vô âm tín. Thương mẹ, thương cháu còn nhỏ, cô tôi không lập gia đình. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao mà khi còn nhỏ mình luôn gọi cô là mẹ.
Nước mắt của nội và tôi cứ rơi xuống không dứt. Hơn hai mươi năm qua, tôi sống trong tình yêu thương của nội và cô mình. Bố mẹ tôi đã mất từ lúc tôi còn nhỏ. Tôi chẳng bao giờ nghi ngờ về điều đó. Tôi cũng không thể nào hình dung ra được mẹ đẻ đã bỏ rơi tôi. Bao nhiêu năm trời mẹ có bao giờ nhớ đến tôi không, có bao giờ mẹ hình dung con gái mẹ đã lớn như thế nào không, có bao giờ mẹ hiểu nỗi vất vả khi để người khác nuôi tôi khôn lớn hay không? Càng nghĩ lòng tôi càng như muối xát.
Rồi hình ảnh của mẹ chăm sóc cho anh lại hiện lên trong đầu tôi. Những lúc tôi đến chơi nhìn mẹ tuy là mẹ kế nhưng luôn dịu dàng quan tâm, yêu thương anh làm tôi ghen tị vô cùng. Đôi khi trên đường về, tôi cảm thấy tủi thân vì mình mồ côi quá sớm. Lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ trưởng thành để còn làm chỗ dựa cho hai người phụ nữ lớn tuổi nuôi nấng mình. Càng nghĩ tôi càng đau khổ, tại sao mẹ đẻ lại bỏ rơi con ruột của mình để rồi đem dành tình cảm cho con người khác.
Lòng tôi rối bời, đầu óc hoang mang chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa. Tôi gọi điện cho người yêu nói là nội không khỏe nên tôi sẽ cùng nội về quê và xin phép nghỉ làm mấy ngày. Sợ anh sẽ tìm đến nên 3 chúng tôi vội vã ra xe và đi ngay. Ngồi trên xe rồi không ai nói với nhau lời nào. Ai nước mắt cũng như đang dâng đầy, chỉ cần nói tới có lẽ lại không kiềm được.
Suốt mấy ngày qua tôi buồn và đau đớn vô cùng, tôi không muốn liên lạc với anh nên tắt nguồn điện thoại. Tôi không muốn nghĩ đến điều gì hết. Tôi sợ khi phải đối diện với sự thật. Tôi phải nói với anh những gì đây, tôi làm sao có thể kể ra hết sự thật là mẹ kế của anh chính là mẹ đẻ của tôi, người đã từng bỏ rơi con của mình? Chắc hẳn bây giờ mẹ đã biết tôi là ai, rồi mẹ sẽ tìm đến tôi, khi đó tôi phải làm gì? Tôi hoang mang lắm, tôi phải làm gì vào lúc này bây giờ?
Nguồn: Theo Trí thức trẻ
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.