Gửi chị – vợ của người đàn ông tôi từng yêu!
Tôi biết, dù tôi có nói điều gì đi chăng nữa thì với mọi người, tôi vẫn là một kẻ thứ ba tồi tệ. Tôi chẳng có lời nào để biện minh cho mình khi mà anh ấy là chồng chị nhưng tôi lại đang mang trong mình giọt máu của anh ta. Cay đắng là ở chỗ đó, tôi có miệng mà chẳng thể nói. Thôi thì tôi cam chịu, ừ tôi xấu, tôi tàn nhẫn và độc ác.
Nhưng giờ tôi xin chị, để cho cuộc sống của tôi được bình yên, để tôi hạnh phúc với đứa con đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi được không?
Tôi ít tuổi hơn chị nhiều lắm, tôi cũng chưa từng lập gia đình nhưng tôi hiểu, cái giá phải trả cho kẻ thứ ba là như thế nào. Nếu tôi là một người vợ, tôi cũng sẽ căm giận khi bị chồng phản bội. Có lẽ chị nghĩ tôi đang nói những lời giả dối bởi nếu biết vậy sao tôi còn cặp với chồng chị?
Chị biết không? Nếu chồng chị không đến bên tôi và nói rằng anh ấy đã ly hôn thì cả trăm vạn lần tôi cũng chẳng bao giờ dám gần anh ấy. Nhưng đây chính xác là những gì mà người chồng của chị đã nói. Trong chuyện này, chị đau vì bị chồng phản bội, còn tôi đau vì bị chồng chị lừa dối. Tôi đã tin tưởng vào sự bất hạnh của anh ấy trong tình yêu để rồi không màng những thiệt thòi mà ở bên anh ấy.
Tôi đã yêu bằng một trái tim chân thành nhưng mù quáng. Nói gì đi nữa, lẽ ra tôi cũng nên hiểu hơn về người đàn ông mà mình yêu và trao thân. Nhưng tình yêu lầm chỗ để trên đầu, tôi yêu và nghĩ tình yêu của mình thật cao quý, trân trọng.
Khi tôi biết mình mang bầu cũng là lúc chị điện thoại cho tôi chửi rủa. Chị có nhớ, trong cuộc trò chuyện ấy, chị đã mắng mỏ tôi thậm tệ thế nào tôi cũng cam chịu không? Thực ra, tôi cũng không hoàn toàn sai trong chuyện này bởi vì giống như chị, hôm đó tôi cũng sốc khi biết mình đã lên giường với chồng một người đàn bà khác.
Nhưng dẫu sao, tôi vẫn là có lỗi. Tôi chẳng có gì để bấu víu, để biện minh, còn chị, chị có danh phận được pháp luật và gia đình, họ hàng thừa nhận. Tôi im lặng đón nhận tất cả. Nỗi đau vì bị lừa dối của tôi lớn hơn nhiều so với vài lời cay nghiệt mà chị nói.
Đứa con là niềm an ủi lớn nhất với tôi và vì con mà tôi mạnh mẽ để đối diện với dư luận khi không chồng mà chửa. Nhưng sao chị tàn nhẫn quá! Chị bắt tôi bỏ đứa bé đi? Chị sợ điều gì? Chị sợ con tôi sẽ là sợi dây để chồng chị và tôi “hú hí qua lại với nhau”?, hay sợ sau này nó sẽ là một nhân tố khiến quyền thừa kế của con chị bị vơi đi?
Chị à! Cùng là đàn bà, tôi mong chị hiểu, đừng đặt lên đầu một hình hài còn chưa ra đời những tội lớn nghiệt ngã đến thế. Con tôi… mãi mãi chỉ là con tôi mà thôi. Tôi cũng chẳng cần “bố nó” – tức là chồng chị phải có trách nhiệm. Thứ trách nhiệm lớn nhất của một người làm chồng, làm cha anh ta đã từng rũ bỏ thì tôi nào có ngưỡng vọng gì. Chị là vợ chính thức, con chị là con hợp pháp mà anh ta còn đang tâm lừa dối thế thì một kẻ qua đường như tôi liệu có níu giữ được anh ta?
Mà nếu có thể giữ, thì tôi cũng không cần. Tôi có thể mù quáng tin rằng anh ta yêu mình và là một người độc thân, chứ tôi không điên dại khi cố yêu một kẻ phản bội vợ, lừa dối người tình. Ừ thì tôi là kẻ thứ ba, cứ cho là thế, nhưng tôi là kẻ thứ ba có nhân cách và liêm sỉ.
Xin gửi lại người đàn ông ấy cho chị bởi vốn dĩ anh ta chưa bao giờ từng thuộc về tôi. Tôi xin chị tha thứ cho một tình yêu vụng dại của tôi và để cho mẹ con tôi được yên. Đứa bé vô tội. Hãy đừng điện thoại và nói những lời cay độc thêm nữa. Thời gian đó, tốt hơn chị hãy nên tìm cách để giữ chân chồng mình. Hãy quản chồng mình, điều đó dễ hơn nhiều so với việc chị ngăn chặn tất cả những người đàn bà có khả năng trở thành tình nhân của chồng chị.
Tôi thực lòng mong chị hạnh phúc bên chồng. Bởi vì khi ấy, đồng nghĩa với việc không còn cô gái nào lầm lạc như tôi.
Nguồn: Theo Khampha
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.