Bài viết dưới đây là chia sẻ từ một người đàn ông ở Hà Nội, đã có vợ và hai con trưởng thành, về cuộc sống của mình với người vợ hành hạ anh bằng sự câm lặng và coi thường chỉ vì một chuyện hiểu lầm:
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là nạn nhân của bạo hành gia đình. Tôi chỉ cảm thấy cuộc đời có vẻ bất công khi bắt tôi phải chịu đựng những điều chẳng thể thổ lộ cùng ai.
Tôi 59 tuổi, là giám đốc một công ty tại Hà Nội. Vợ là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi yêu và cưới nhau trong niềm hân hoan của cả hai bên gia đình. Suốt mười mấy năm đầu bên nhau, chúng tôi yêu thương và tin tưởng nhau tuyệt đối. Tôi là người đàn ông biết lo cho gia đình, ngoài thời gian làm việc là giúp đỡ vợ và chăm chút cho con. Vợ tôi cũng là người phụ nữ đảm đang, biết đối nhân xử thế và được nhà chồng quý mến.
Bất hạnh giáng xuống đầu tôi vào mùa hè năm 2006. Năm đó, khi đi nghỉ mát cùng cơ quan, tôi không đưa vợ con theo như mọi năm do cô con gái út bị sốt. Sau mấy ngày đi biển, tôi về nhà trong niềm háo hức sau gần một tuần xa vợ, nhớ con. Cả nhà vẫn vui vẻ ríu rít cho tới buổi đêm, khi dỡ vali hành lý cho tôi, vợ thấy trong đó có một chiếc quần lót phụ nữ. Cô ấy đột ngột quăng mạnh chiếc vali làm đồ đạc tung tóe ra rồi bỏ sang phòng khác. Tôi chết đứng, không hiểu chiếc quần kia ở đâu ra. Nhớ lại những ngày trong kỳ nghỉ, tôi mơ hồ nghĩ đến chuyện một nữ nhân viên có tình ý với tôi nhưng bị từ chối, hôm đi biển có lúc đã mang giùm vali của tôi lên phòng. Có lẽ nào cô ấy đã làm việc này?
Đêm đó, tôi đã ngồi chờ vợ vào phòng để giải thích nhưng cô ấy cố tình ngủ bên phòng con. Sáng hôm sau, không như tôi nghĩ là vợ sẽ giận dỗi, mắt sưng húp vì khóc cả đêm qua, cô ấy bình thản như không, vẫn chuẩn bị bữa sáng như mọi khi. Thế nhưng, từ ngày hôm đó mối quan hệ vợ chồng và cuộc sống của chúng tôi đã hoàn toàn rẽ sang hướng khác. Vợ không bao giờ còn nhìn tôi nữa. Khi có mặt các con hay người khác, nếu tôi hỏi, nói gì, cô ấy sẽ đáp ừ hữ cho xong chuyện để không ai đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi tìm đủ cách để có lúc ở riêng với vợ, mong tìm cơ hội thanh minh nhưng cô ấy luôn tránh mặt. Lúc tôi có thể nói chuyện riêng thì vợ nhìn chồng như nhìn một kẻ không quen biết, hững hờ. Tôi bắt đầu nhắc tới “cái quần…” là vợ đã đứng dậy nói “tôi không muốn nghe”. Cô ấy bảo tôi không cần giải thích gì vì chỉ vô ích, niềm tin trong cô ấy đã vỡ vụn và không gì có thể chắp vá được nữa.
Bao năm nay tôi sống cô đơn trong ngôi nhà của chính mình. Chúng tôi vẫn cùng chăm con và vẫn đối tốt với gia đình nội ngoại hai bên nhưng giữa vợ chồng là một chiếc vực ngày càng sâu. Tôi đã nghĩ tới chuyện ly hôn rồi lại thôi. Tôi là lãnh đạo một công ty trong ngành giáo dục, con cái đang tuổi ăn học, mọi người nhìn vào đều thấy đây là một gia đình mẫu mực.
Tôi đi làm cả ngày, ít về nhà hơn. Từ một người không biết uống rượu, tôi hay la cà nhậu nhẹt hơn. Buổi tối, có những hôm tôi ở lại ăn cơm với vợ chồng người bảo vệ, nhà ngay sát cơ quan. Tôi nhìn cặp vợ chồng đó – cũng tương đương tuổi tôi, lúc thì cười nói, khi chảnh chọe nhau, mà thèm khát. Chỉ một – hai năm nữa thôi tôi sẽ về hưu, tôi không biết khi ấy mình sẽ đối diện với cuộc sống cô độc thế nào. Có lẽ, đợi khi các con hoàn toàn trưởng thành, chúng tôi sẽ phải giải thoát cho nhau. Tôi cũng không cần cơ hội thanh minh với vợ nữa.