Tôi tốt nghiệp cử nhân chuyên ngành báo chí, đã từng có kinh nghiệm làm việc ở một vài công ty có quy mô lớn. Qua sự trải nghiệm trong 5 năm đi làm, tôi có thể khẳng định rằng, điều đầu tiên có thể đặt lên bàn cân để so sánh một công ty quy mô với một doanh nghiệp nhỏ chính là “sự chuyên nghiệp”.
Hiện tại, tôi đang làm việc cho một công ty về lĩnh vực đào tạo giáo dục. Trước khi nộp hồ sơ xin việc vào đây, tôi có cái nhìn khách quan rằng đây là một công ty khá lớn, với rất nhiều chi nhánh hoạt động tại các tỉnh thành. Nhìn vào đặc điểm tôi đã ngay lập tức kết luận về độ hoành tráng của nó. Thế nhưng, khi thật sự bắt tay vào làm, tôi mới té ngửa ra một sự thật “đời không như là mơ”. Ấn tượng trong ngày làm việc đầu tiên của tôi là sự lộn xộn, từ nhân viên đến quản lý đều làm việc theo kiểu đối phó, các phòng ban thiếu sự kết nối… và những cách xử lý “tối thiểu” về thủ tục hành chính đều không đáp ứng được. Các vấn đề liên quan đến công việc, tôi hay có thói quen gửi email đến người có liên quan trực tiếp. Tuy nhiên chưa bao giờ tôi nhận được phản hồi từ họ. Họ thậm chí còn không thèm đọc nội dung tôi đã trình bày trong email như thế nào. Cách liên lạc truyền thống ở đây là “truyền miệng”, vì thế tình trạng “lời nói gió bay” cũng thường xuyên xảy ra.
Phải nói, đây có lẽ là công ty mà tôi đảm nhận nhiều vị trí nhất trong lịch sử đi làm của mình. Tuần đầu tiên, cũng là thể theo nguyện vọng và chuyên môn của mình, tôi được sắp xếp vào vị trí chuyên viên truyền thông. Thật ra, với một người đã có vốn kinh nghiệm trong nghề, tôi khá nhanh nhẹn trong việc xử lý công việc. Tuy nhiên, điều khiến tôi không ngờ rằng, đó là tuần đầu tiên và cũng là tuần cuối cùng tôi gắn bó với vị trí đúng chuyên môn của mình. Sau đó, tôi bất ngờ bị chuyển sang làm chuyên viên tuyển dụng của phòng nhân sự. Vì chưa có kinh nghiệm, cộng với chuyên môn nghiệp vụ không có, tôi khá vất vả trong việc nắm bắt những kỹ năng cũng như sổ sách bàn giao của nhân sự cũ. Cảm thấy làm ngày chưa ổn, tôi liên tục phải tăng ca để bổ túc kiến thức chuyên môn cho mình. Sau bao nhiêu ngày ăn ngủ cùng công việc, tôi cũng đã phần nào bắt kịp được tiến độ với các đồng nghiệp khác. Thế nhưng, khi mọi việc còn đang rối như tơ vò, tôi đã lại phải nhận quyết định chuyển sang làm nhân viên kinh doanh. Hai lần bị thay đổi vị trí không có một chút liên quan gì đến kiến thức chuyên môn, tôi bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho mình: “Phải chăng năng lực của tôi quá kém, không đảm bảo được tính chất công việc nên mới liên tục bị ném hết chỗ này đến chỗ khác như vậy. Hay đây chính là chiến thuật mà ban lãnh đạo muốn làm phép thử với nhân viên trong thời gian thử việc…” Cuối cùng, qua một số đàn chị trong công ty, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, đó chẳng phải là chiến thuật hay vấn đề năng lực của nhân viên. Mà đấy chính là phong cách “đặc biệt” trong việc quản lý nhân sự ở đây. Giao việc một cách bừa bãi, không cần bận tâm đến chuyên môn hay thế mạnh của từng người.
Bốn tuần làm việc, đảm nhận 3 vị trí khác nhau, tôi thật sự thấy choáng. Vị trí hiện tại của tôi là nhân viên kinh doanh. Áp lực doanh số khiến tôi rất nhiều lần muốn bỏ việc ngay lập tức. Nhưng suy nghĩ kỹ tôi lại cố bám trụ lại ở đây để tìm cơ hội thật sự tốt cho mình. Cái khó khăn lớn nhất khi tôi làm việc ở bộ phận này chính là việc sẽ bị hạ lương nếu không đảm bảo được doanh thu như cấp trên áp đặt. Chưa có kinh nghiệm, cộng với thiếu chuyên môn nên nguy cơ cả tháng làm việc không lương với tôi là điều không tránh khỏi.
Trong khi đang trong tình trạng lao đao với những áp lực công việc thì cấp trên lại liên tục yêu cầu tôi phải thế này thế kia. Tôi không hiểu nổi cái cách họ phân bổ công việc quá bất hợp lý như thế nhưng lại vẫn bắt nhân viên phải “bùng cháy”, phải thể hiện năng lực bản thân một cách tuyệt đối.
Làm việc 1 tháng ở đây, tôi đã thật sự quen với tình trạng chuyển phòng ban bất ngờ và không quan tâm đến chuyên môn. Do đó, tuần thứ 5 và các tuần sau đó, tôi bị điều động sang phòng đào tạo, sau đó là tôi tự phong cho mình “tổng đài chạy việc”. Tất cả các phòng ban hễ có quá nhiều công việc là hiển nhiên tôi sẽ được sắp để trợ giúp trong thời gian không xác định.
Vào làm việc cùng thời điểm với tôi còn có 3 đồng nghiệp cũng có chung hoàn cảnh tương tự. Khi chia sẻ với nhau, câu trả lời chung của tất cả mọi người đều là “quá thất vọng” với môi trường làm việc. Quan điểm của tôi là lương thưởng chỉ là yếu tố ban đầu, cái quan trọng là môi trường làm việc như thế nào để tạo cho mình đam mê và muốn gắn bó lâu dài.
Nói thật, với tình trạng này tôi không nghĩ mình sẽ tồn tại được bao lâu. Tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ việc nhưng vấn đề ở đây là sự ràng buộc với công ty. Theo hợp đồng, nếu tôi chấm dứt trước thời gian quy định thì sẽ phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ. Nhưng nếu vấn đề ấy mà tôi phải cam chịu làm việc 3 năm ở đây thì thật sự là một sự kìm hãm quá lớn. Có cách nào để tôi vượt qua khủng hoảng này hay không!
Linh Su
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.