Nỗi ám ảnh chuyện bỏ thai khiến tôi chẳng dám yêu ai nữa

Mẹ cũng từng làm dâu, sao cứ làm khổ con dâu mình?
Xuất thân của tôi không tồi, cái đó gọi là cái may mắn mà số phận dành cho tôi nhưng có lẽ do được bao bọc nên kỹ năng sống còn quá yếu. Khi bước chân vào giảng đường đại học tôi phải học hai chữ tự lập. Những năm tháng đi học, trường dạy tôi kiến thức, còn đời dạy tôi trưởng thành trong suy nghĩ bằng những vết thương lòng ngày càng nhiều, làm cho tôi chín chắn từng ngày. Các bạn sẽ hỏi tôi vết thương từ đâu ra? Đó là những vết thương của sự dại khờ, của sự học đòi, của cái gọi là thích thể hiện.
 
Tôi đã yêu một người rất nhiều, tình yêu khá đẹp trong thời gian đầu nhưng do chúng tôi ở quá xa nhau, người Nam kẻ Bắc, chẳng ai nói trước được gì, nhất cự ly nhì vận tốc mà, rồi có một chàng trai khác tâm lý hơn anh, sẵn sàng bên tôi mọi lúc mọi nơi. Những khi tôi và bạn trai giận, anh lại xuất hiện, chẳng biết vô tình hay hữu ý, rồi tôi đã nói chia tay mối tình đầu của mình để đi theo tình yêu trước mắt. Bạn trai bình tĩnh chấp nhận lời chia tay của tôi, không hỏi lý do vì sao, chỉ im lặng đồng ý.
 
Với cái suy nghĩ non nớt của tuổi 20, tôi không suy nghĩ nhiều cảm xúc của anh ra sao, chỉ thấy vui với hiện tại. Thật bất ngờ với tình yêu thứ hai này, nhẹ nhàng đến cũng nhẹ nhàng đi, vì thật ra đó chỉ là sự đồng cảm của hai người xa quê chứ không phải tình yêu, người muốn kết thúc chuyện tình này chính là người đã theo đuổi tôi. Tôi chua chát nhận ra mình đã đánh đổi cái gọi là tình yêu để chạy theo thứ gọi là đồng cảm. Tôi tự trách mình ngu ngốc, không biết trân trọng, từ bỏ mối tình đầu mà khó khăn lắm mới có được để chạy theo thứ không có thật.
 
Tôi co mình lại, không dám yêu, chỉ chuyên tâm học và hy vọng sẽ về quê nhà càng nhanh càng tốt. Một năm sau đó tôi đã gặp một người, người đã đẩy tôi xuống vực sâu của tội lỗi. Tôi lại bị chinh phục vì sự từng trải, vẻ phong trần, con tim tôi lại rung động, trong thời gian hai năm quen nhau tôi đã trao đời con gái cho anh. Giờ nghĩ lại tôi không ngừng trách móc mình sao lại làm cái điều ngu si vậy.
 
Rồi cái gì đến cũng đến, tôi có thai, đồng thời phát hiện trong thời gian quen tôi anh cũng quen người con gái khác. Khi tôi nói về cái thai, anh đã chế giễu, không tin cái thai đó của anh. Tôi đau đớn, đất trời như sụp đổ. Chỉ còn vài tháng nữa tôi ra trường, một tương lai còn phía trước, giờ đây tất cả đã bị mây mù che kín. Tôi lầm lũi một mình đi từ bỏ giọt máu đó. Đưa viên thuốc lên miệng mà tôi thấy xót xa đắng nghẹn không phải vì thuốc mà vì lương tâm giằng xé. Một mình tôi phải tự làm, tự trải qua tất cả mà không có ai bên mình.
 
Tôi suy sụp hẳn nhưng cái đáng nói là vẫn phải đeo mặt nạ vui vẻ, bình thường trước mọi người để không ai hay biết gì. Tôi vẫn vui tươi, đùa giỡn như không có gì, chỉ khi đêm về trong căn phòng mới thấy tôi là con bé ủ dột với đôi mắt vô hồn. Câu chuyện đó đến nay đã hai năm rồi nhưng nó vẫn là nỗi ám ảnh của tội lỗi, của sai lầm.
 
Giờ tôi đã đi làm với mức lương khá ổn, bên ngoài tôi là niềm tự hào của gia đình, là tấm gương cho em út trong nhà. Bước vào ngưỡng 26 tuổi, không có bất cứ một mối quan hệ tình cảm nào, ba mẹ tôi chẳng khác ngồi trên đống lửa vì bạn bè đồng trang lứa đã yên bề gia thất hết rồi. Tôi là đứa không hay tâm sự với gia đình và chuyện tình cảm thì càng không, nên trong gia đình lại lo lắng khi tôi tới tuổi này chưa quen ai. Trong công ty mọi người vẫn đùa nhau tôi bị les vì chẳng rung động trước bất kỳ người con trai nào. Sâu thẳm trong tôi cũng muốn yêu lắm chứ, muốn có người quan tâm lo lắng nhưng cái quá khứ sai lầm tôi đã có thì ai đủ chấp nhận một đứa như tôi chứ?

Nguồn: Theo Vnexpress

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.