Đứa em gái vừa than vãn với tôi “Qua tết em phải đi thực tập mà không biết chọn chỗ nào để thực tập nữa chị ạ!”, nghe em gái nói khiến tôi giật mình nhớ lại cái thời đi thực tập ở cơ quan mà cảm giác rùng mình.
Hồi ấy, tôi học ở Cao đẳng nội vụ, tôi cũng không hiểu sao lại thi vào cái ngành “khoai” như vậy, đến lúc đi tìm nơi thực tập thì khó bằng lên trời. Thật ra thì nhiều nơi cho mình thực tập, nhưng để tranh thủ tiết kiệm tiền nhà, tiền ăn 2 tháng thực tập nên tôi chọn cách về quê thực tập. Về quê rồi thì ngoài cái phòng Nội vụ ở quê ra tôi chẳng có chỗ nào phù hợp để vào thực tập nữa. Vậy là tôi phải bấm bụng vác mặt vào đó xin thực tập.
Tôi không biết bạn bè tôi thực tập thế nào, chứ tôi thực tập thì quả là ác mộng. Sáng nào cũng như sáng nào, tôi phải đến thật sớm để quét dọn, đổ rác, rửa chén uống nước cho cả cơ quan. Ừ thì việc ấy là đơn giản, bởi vì tôi đang thực tập nên phải làm là đúng rồi, nhưng điều quan trọng hơn là việc ăn uống. Tôi không biết trước kia thế nào chứ giờ tôi vào thực tập hầu như hôm nào các chị trong phòng cũng gạ tôi mua đồ về phòng ăn.
Sáng đến thì “nhờ” tôi đi mua bánh, mua xôi, mà thật ra các chị đã nhờ “toàn cơ quan” chẳng nhẽ tôi lại cầm tiền của các chị. Đến tầm trưa thì lại muốn ăn hoa quả, mà các chị lại “quên mua”, đang giờ làm mà đi mua thì sếp “mắng chết”, thế là tôi lại phải lóc cóc ra mua. Có lần, tôi đang lúi húi dắt xe ra quán hoa quả đầu đường để mua cân cam thì trưởng phòng gọi giật lại hỏi đi đâu. Tôi lắp bắp, lúng túng chưa biết nói thế nào thì chị ở trong phòng đã nói ngay “Nó đi mua cân quả chú ạ, nó bảo thèm ăn, chúng cháu bảo chiều mua rồi mà nó không chịu”. Trưởng phòng nghe xong tỏ thái độ không hài lòng nói với tôi “Nếu cháu cảm thấy đến cơ quan thực tập ít việc quá thì cháu có thể nghỉ!”. Tôi chỉ biết cúi đầu lí nhí xin lỗi. Nhìn các anh chị trong cơ quan đang che miệng cười mà tôi vừa xấu hổ vừa tức đến tím mặt mà không dám nói gì.
Ăn uống xong thì các chị lười vô đối, ai cũng có lý do để đứng lên sớm và để lại bãi chiến trường bừa bãi kinh khủng. Có lần ăn dưa hấu xong, nước dưa hấu bắn tung tóe đầy trên mặt bàn rồi rơi cả xuống nền phòng. Kiến ở đâu kéo ra nhiều thế, lại còn dính đầy đất bẩn khiến chiếc bàn tiếp khách của phòng nhìn như một bàn tiệc ăn dở vậy. Hôm đó, ăn uống xong tôi mải mang rác đi đổ mà chưa kịp lau bàn, lau nền nhà, không ngờ sếp sang thấy bẩn thỉu nhắc nhở các chị trong phòng không có ý thức. Lúc tôi đổ rác về thấy ai cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi, tôi không hiểu lý do. Cuối cùng một chị nói với tôi rằng “lần sau lau dọn sạch sẽ rồi mới đi đổ rác nghe chưa, để sếp thấy sếp mắng cho, người đâu mà dốt thế!”. Việc lau bàn đâu phải của tôi mà mắng tôi dốt, đúng là đáng sợ thật, đến chiếc bàn các anh chị còn không lau được thì tôi không biết anh chị có thể làm được việc gì.
Đã thế, mảng tôi thực tập chính thì nào có dạy hay hướng dẫn tôi thực tập, toàn cho tôi phô tô, đóng dấu văn bản, vào sổ văn bản đi, đến. Cả ngày chỉ ngồi ghi ghi, chép chép, đóng dấu, dán phong bì. Rồi ai cũng sai tôi như giúp việc, nào là “chị quên mất bìa trình ký ở xe, em ra lấy cho chị”, nào là “em lên tầng 3 vào phòng X đưa tài liệu này cho anh Y”… toàn những việc lặt vặt không ai muốn làm.
Đau khổ nhất là bảng nhận xét thực tập của tôi, dù tôi chăm chỉ làm việc vặt ở cơ quan, dù tôi bỏ tiền ra mua đồ cho các anh chị trong phòng ăn uống nhưng người đánh giá cuối cùng lại là trưởng phòng. Do nhiều lần trưởng phòng phải nhắc nhở tôi nên cuối cùng kết quả thực tập của tôi chỉ được điểm trung bình. Tôi nghĩ cay đắng, đúng là đi thực tập thực chất chỉ làm ô sin không công cho cả cơ quan nơi mình thực tập.
Hoàng Anh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.