Tình yêu của tôi và anh bắt đầu từ những năm tháng chúng tôi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông. Anh học trước tôi một khóa – một công tử con nhà giàu, hào hoa, học giỏi và được không ít cô gái săn đón, theo đuổi. Tình cờ quen nhau khi cùng đi họp đội cờ đỏ của trường, tôi với anh bắt đầu thân và dần nảy sinh tình cảm yêu đương. Bạn bè cùng lớp khi ấy nhiều người ghen tị vì một cô gái có nhan sắc bình thường như tôi lại chiếm được trái tim của anh. Những năm tháng học trò với mối tình đầu dịu ngọt khiến tôi lâng lâng trong niềm hạnh phúc…
Nhưng rồi, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Tốt nghiệp THPT, anh đỗ cao vào một trường đại học có tiếng ở thành phố, gia đình anh cũng chuyển hẳn nhà lên Hà Nội sinh sống. Những rạn nứt tình cảm của chúng tôi cũng bắt đầu nảy sinh từ bất hòa của 2 đứa, từ sự ngăn cấm của gia đình anh khi muốn anh chuyên tâm vào học tập. Một năm sau, chẳng có lời chia tay nhưng hai chúng tôi đã không còn bước đi chung trên con đường tình yêu ấy nữa.
Cũng vì chuyện tình cảm mà tôi học hành sa sút rồi thi trượt đại học. Tôi không học nghề, cũng không muốn học ôn để thi tiếp mà đi làm. 20 tuổi, tôi quen và yêu anh, đồng nghiệp cùng công ty hơn tôi 3 tuổi. Nửa năm sau, tôi đồng ý làm vợ anh vì nghĩ, đời người con gái không học cao cũng chỉ cần có một bến đỗ bình yên là đủ. Dù tình yêu của tôi với anh không thật sự quá mặn nồng nhưng biết bao đôi vợ chồng cũng lấy nhau đâu phải vì yêu. Anh lại là đồng nghiệp cùng công ty, sau này, chúng tôi càng thuận lợi hơn trong việc vun vén gia đình, chăm sóc con cái.
Nhưng rồi, cũng lại thêm một lần nữa tôi nhận ra cuộc sống không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Có lẽ vì thời gian chúng tôi bên nhau, tìm hiểu nhau khá ngắn ngủi nên tôi chưa hiểu hết về con người của anh. Quá khứ của tôi ngày nào cũng bị anh đào xới, dè bỉu và cạnh khóe. Lòng kiêu hãnh, sự sĩ diện và cái tôi quá lớn trong anh không chấp nhận được một người vợ đã không còn trong trắng. Tôi đau đớn, tự ti khi ngày ngày chịu sự tra tấn tinh thần kinh khủng từ chồng. Nỗi sợ hãi lớn nhất với tôi là khi màn đêm buông xuống, vợ chồng gần gũi nhau, anh dùng đủ mọi từ ngữ cay độc nhất để nói về vợ mình. Tôi có cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình, khoét sâu vào nỗi đau đang thầm chôn dấu trong tôi. Tôi biết lỗi là do tôi nên chỉ biết âm thầm chịu đựng tất cả sự dằn hắt của anh. Càng ngày vợ chồng tôi càng có những khoảng cách khó lấp đầy…
Ít lâu sau một sự thật vỡ lở ra khi anh bày tỏ với tôi: “Anh không thể có con”. Tôi có cảm giác bị anh coi thường và lừa dối. Từ đó những rạn vỡ giữa chúng tôi cứ ngày một lớn dần, khó kiểm soát.
Ba năm sau ngày cưới chúng tôi đã đi đến quyết định ly hôn. Bao phủ cuộc sống của tôi những ngày tháng ấy là tâm trạng trầm uất, bế tắc. Không thể ôm quần áo về nhà với mẹ, tôi chỉ biết sống âm thầm trong cái bóng của chính mình, chỉ mong một ngày nào đó, những tất bật của công việc, của cuộc sống áo cơm sẽ khiến tôi tạm mệt mỏi mà quên đi.
Chính lúc này, tôi lại gặp lại anh – người yêu cũ năm xưa. Sau bao năm không liên lạc, giờ anh cũng đã có sự nghiệp ổn định và những mối tình của riêng mình. Biết tin tôi thất bại trong hôn nhân, anh hỏi han, quan tâm đến tôi nhiều hơn. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, anh đã cho tôi một bờ vai nương tựa, khuyên nhủ, an ủi tôi vượt qua những sóng gió của cuộc đời…
Vẫn như những tháng ngày chưa từng xa cách, ở bên anh, tôi luôn có cảm giác bình yên, được che chở, bao bọc. Anh thì thầm: “Em đừng suy tính đắn đo gì nữa, hãy nắm chặt tay anh, anh sẽ đưa em đi hết con đường tình yêu mà chúng ta đã từng lạc lối, để rồi mất nhau”.
Tôi suy nghĩ và đắn đo nhiều lắm, nửa muốn ào đến bên anh để bù đắp những trống vắng, nỗi cô đơn, tuyệt vọng sau bao ngày xa cách hoặc chỉ đơn giản mong những lời nói ấm áp, sự sẻ chia của anh giúp tôi vợi quên đi những đắng cay, đau khổ… Nhưng tôi không đủ dũng cảm. Anh vẫn là một chàng trai chưa vợ, còn tôi lại mang tiếng “lỡ một lần đò”… Liệu anh có sẵn sàng bao bọc, bảo vệ tôi một lần nữa hay chỉ là những lời trót lưỡi đầu môi? Liệu gia đình anh có chấp nhận cưới một người con gái như tôi cho con trai họ?
Tôi biết trái tim tôi còn yêu anh nhiều lắm nhưng giờ tôi như một con chim đã biết sợ cành cong. Trái tim tôi lỗ chỗ những vết thương… Tôi sợ một lần bước sai lại thêm một lần cả anh và tôi lỡ dở trên con đường hạnh phúc. Tôi phải làm sao?
Nguồn: Theo Emdep/ Công luận
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.