Cơ quan tôi có một bà tám nổi tiếng nhiều chuyện và gây phiền phức cho không biết bao nhiêu người vì thói đưa chuyện của cô ta. Hồi mới về nhận việc, ngay ngày đầu tiên tôi còn chưa biết ai vào với ai thì đã thấy cô ấy nhìn tôi cười cười rồi buổi trưa lôi ngay tôi ra một xó ở phòng họp tâm tình, nói xấu người này người kia ở cơ quan như “đúng rồi”.
Dù là người mới nhưng ngay từ đầu tôi đã không thấy thiện cảm vì cái thói lanh chanh của cô ấy, thế nên dù biết cô ấy đi nói xấu hầu hết chị em đồng nghiệp trong cơ quan nhưng tôi vẫn chẳng lấy làm quan tâm.
Đi làm được hơn tuần ở phòng kế toán thôi mà đầu tôi muốn bốc hỏa vì cái thói nhiều chuyện của cô ấy. Từ chuyện thời tiết dạo này nóng bức mấy chị em tám về áo chống nắng thôi mà không hiểu sao cô ta lan man sang hẳn chuyện ngoại tình được, cô ấy kể chuyện rất “liên kết” thế này “các chị đừng có lúc nào cũng quấn mấy cái bao tải vào người, trông gớm chết! Mình là phụ nữ, thời trang phải phang thời tiết, nóng một tý nhưng mà mặc nó phải mát mẻ, gợi cảm thì đàn ông mới mê, chứ lúc nào cũng quấn mấy cái váy chống nắng như bao tải, ông chồng nhìn mãi cũng chán, thế là lại cứ liếc mắt đưa tình ở ngoài, rồi kiểu gì cũng lại ngoại tình vì chán vợ!”.
Đấy, chỉ vì câu chuyện thời tiết mà cô ấy luận ngay ra câu chuyện ngoại tình được, cả phòng ngán ngẩm chẳng ai muốn nói gì thêm vì biết tính cô ấy nhiều chuyện lại hay cãi cố nên ai cũng nhún vai lảng đi.
Nhưng tưởng thế mà xong, có hôm anh Minh đồng nghiệp đến cơ quan với vẻ rất lờ đờ, mọi người hỏi thăm sức khỏe thì anh nói qua loa, thế là cô ấy lại lôi tôi ra một góc thủ thỉ “Ông Minh hôm qua đi chơi gái bị vợ bắt được, nghe đồn cãi nhau cả đêm nên hôm nay mới như chết rồi thế kia!”. Tôi không biết cô ấy lấy thông tin đó ở đâu liền hỏi lại thì cô ấy bảo “đầy người nói, mà chị chỉ nói với em thôi nhé, em phải biết giữ bí mật đấy, không ở đây tai vách mạch rừng”. Chẳng biết câu chuyện bí mật đến đâu, tôi cũng không quan tâm nhưng giờ nghỉ trưa mấy chị đồng nghiệp lại tám chuyện anh Minh có bồ rất “xôm”, hỏi ra mới biết thông tin từ miệng cái “loa phường” kia mà ra. Chiều tan sở thấy anh Minh không đi cầu lông như mọi ngày với anh em, tôi hỏi thì anh bảo “dạo này bia rượu nhiều quá, anh lại có cái bệnh tụt huyết áp nên không chơi thể thao được”, vậy là lý do cho buổi sáng cái vẻ mặt anh tái mét là do tụt huyết áp chứ cãi lộn với vợ hồi nào, thế mà cô ấy cũng nghĩ ra được để đơm đặt, nản thật!
Nhiều khi tôi cứ có cảm giác “bà tám” này cứ muốn gần gũi và tâm tình với tôi mà tôi không hiểu là vì lý do gì, tôi chỉ là một “ma mới” và khá lặng lẽ, không thích mấy câu chuyện buôn dưa lê của chị em phụ nữ cho lắm, tôi cứ nghĩ có lẽ cô ta thấy tôi có vẻ kín mồm miệng nên mới trút bầu tâm sự, ai dè đâu có hôm một chị đồng nghiệp hỏi tôi có phải là cháu ruột của ông nọ bà kia trên tổng không? Tôi mới ngớ người ra và bảo tôi tự thi tuyển vào đây chứ không phải con cha cháu ông gì cả.
Thế là từ hôm ấy, “bà tám” cơ quan không thấy lôi tôi ra bàn chuyện đại sự như mọi hôm nữa, tôi cũng mừng thì thoát được mấy câu chuyện phiền nhiễu. Cứ tưởng “nước sông không phạm nước giếng” thì sẽ yên thân, ai ngờ đâu chính tôi lại là nạn nhân đặt điều tiếp theo của cô ta “Con bé đó ngủ với lão sếp phó nổi tiếng dâm dê mới vào được cái chân này, chứ trình độ như nó thì thi làm sao mà đỗ công chức được!”. Tôi nghe lời qua tai mà máu nóng bốc lên, bực mình không thể chịu được, tôi gọi cô ta ra một chỗ và chất vấn cho ra nhẽ “Tại sao chị lại đặt điều về em như thế?” thì cô ta chối đây đẩy, tôi dọa gọi nhân chứng ra ba mặt một lời thì cô ta lảng đi và nói tránh “tiếng bấc đưa đi tiếng chì đưa lại, giờ em tin hay không tùy em…” khiến tôi càng thêm bực mình vì cái kiểu nói nước đôi, tôi quyết không thể để cô ta nói thế nào cũng được, có gan làm mà không co gan chịu, tôi dọa “nếu em còn nghe thấy chị nói xấu đặt điều về em một lần nữa thì em sẽ đi nói với mọi người chị là người đưa chuyện, suốt ngày nói xấu người này người kia gây mất đoàn kết nội bộ, em không nói suông đâu, em có bằng chứng đấy!”.
Cô ta giả vờ cứng cỏi vênh mặt bước đi nhưng tôi chẳng lạ cái thể loại nhiều chuyện này, suốt ngày chỉ biết soi mói khuyết điểm của người khác, đưa chuyện, đơm đặt coi như một cái “thú” rất riêng. Chẳng hiểu sau khi hạ thấp người khác xuống như thế, cô ta có thấy mình cao lên được chút nào không chứ với mấy thể loại đàn bà xấu tính lại nhiều chuyện như vậy, thú thực tôi là phụ nữ tôi còn nuốt không nổi thì đàn ông nào chịu thấu…
Diệu Hoa
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.