Phát hoảng với môi trường làm việc toàn các “bà cô già”

0
119
Tôi nhiều lần bị bẽ mặt chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhen của đồng nghiệp

Tôi 22 tuổi, vừa mới ra trường và may mắn xin vào làm chuyên viên truyền thông ở một công ty xuất nhập khẩu. Ở cái tuổi còn chân ướt chân ráo đi làm, có nhiều chuyện tôi cư xử hơi thiếu tinh tế vì thế có lúc động chạm đến người khác. Ở cái tuổi bọn tôi nghĩ đơn giản vấn đề đó, tuy nhiên nhiều người có tuổi, kỹ tính thì xem đó giống như một chuyện “tày trời”. Tuần đầu tiên đi làm, tôi chưa được giao những nhiệm vụ đúng chuyên môn mà chủ yếu là làm quen với các anh chị trong công ty. Thật sự tôi hơi hoảng vì môi trường làm việc có quá nhiều các chị cứng tuổi nhưng vẫn trong cảnh “giường đơn gối chiếc”. Trong khi tôi mới ra trường nhưng đã rục rịch chuyện cưới xin.

Tiếp xúc nhiều, tôi cũng hiểu rằng hạn chế lớn ở công ty chính là tình trạng “âm thịnh dương suy” nên việc ghép đôi giữa các đồng nghiệp với nhau cơ bản là rất khó. Ngoài thời gian đi làm, họ ít gặp gỡ và giao lưu nên chưa tìm được một nửa phù hợp có lẽ là điều không khó hiểu. Đó cũng là lý do khiến công ty là lãnh đại của rất nhiều “bà cô” với tính khí có phần hơi hắc xì dầu.

Phát hoảng với môi trường làm việc toàn các 'bà cô già'

Kể từ lúc ra trường, đây là công ty đầu tiên tôi làm việc, và môi trường toàn những con người đặc biệt ấy khiến tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Khó tìm được tiếng nói chung và kiếm cho mình một tri kỷ chốn công sở. Rất nhiều lần tôi bắt gặp những ánh mắt soi mói của các chị dành cho mình, cũng vô tình nghe được những lời rèm pha không hay ở những nơi công cộng. Đại loại như “con bé nhân viên mới vào có tí tuổi mà yêu đương loạn cả lên. Hở ra tí nào là nấu cháo điện thoại làm người khác ngứa cả mắt. Ăn mặc thì lập dị chẳng giống ai, đúng là giới trẻ bây giờ bát nháo quá”.

Tôi không biết những câu nói đó có ám chỉ vào tôi hay không, nhưng thật sự tôi thấy không đồng tình với việc này. Cái lớp của tôi khác hẳn với lứa tuổi 8x đời đầu như các chị ấy, có thể nói là không hợp từ phong cách cho đến quan điểm sống. Tôi hiểu điều đó nên trong mọi vấn đề chỉ gọi là xã giao chứ không quá kết thân với họ. Thế nhưng những người đó lại thích tụ tập nói sâu sau lưng người khác, đó mới là thói xấu đáng lên án nơi công sở.

Phải nói làm việc ở đây áp lực kinh khủng, công việc thì dồn dập, trong khi kinh nghiệm của tôi thì chưa có. Nhiều khi muốn nhờ người khác chỉ bảo nhưng họ cũng bận nên cứ phải tự mày mò làm một mình. Đã thế, tôi còn phải dè chừng những ánh mắt dèm pha của từng người. Không biết có phải đến tuổi lấy chồng nhưng vẫn lẻ bóng khiến họ trở nên như vậy hay không, nhưng tôi có cảm giác họ xấu tính vô cùng. Khi mà trong phòng làm việc quay sang phía tả hay cánh hữu, đằng trước hay đằng sau tôi liên tục bắt gặp những cái bĩu môi khó hiểu của mấy bà cô ấy. “Mặt tôi xấu quá ư, hay tôi có dị tật gì! Nhưng tôi thấy tôi khá ổn, trẻ trung, năng động và luôn cười mọi lúc mọi nơi. Tôi nghĩ chính bản thân những bà cô ấy mới có vấn đề. Có lẽ chính vì tính cách “bà chằn” ấy nên dù đã bước sang tuổi băm nhưng vẫn ế xưng ế xỉa”.

Nghĩ lại hồi mới vào, một anh đồng nghiệp ở công ty có nói đùa tôi một câu rằng: “H có người yêu chưa em, vào đây làm mà có rồi là không yên đâu đấy nhé. Toàn sư tử hà đông thế này, em mà vượt mặt là chỉ còn nước cuốn gói mà đi cho sớm thôi” Cứ nghĩ đó chỉ là câu nói đùa cho vui, nhưng lâu dần tôi thấy nó đúng với cái sự thật phũ phàng ở văn phòng này.

Không những thế, các bậc tiền bối ấy còn thường xuyên cư xử với tôi không được người lớn cho lắm. Ngoài anh trưởng phòng ra, tôi có cảm giác như mình bị cô lập với tất cả đồng nghiệp nữ ở đây. Chẳng như những giờ nghỉ trưa, mọi người thường mang cơm đi ăn. Thấy các chị tập trung ăn uống rôm rả, tôi cũng lân la lại ngồi ăn cùng cho vui. Ai ngờ sự xuất hiện của tôi lại là nhân tố phá tan cuộc tụ tập của họ. Hay những vụ ăn uống của chị em trong phòng, hễ có tôi xung phong đi cùng là họ lại tỏ ý không hài lòng và lấy mọi lý do để hoãn sang dịp khác. Nhiều lần như thế, tôi bắt đầu thấy ái ngại, chấp nhận sống cô lập 1 mình, không đụng chạm đến mấy bà cô ấy nữa. Hôm nào không mang cơm, tôi hay cùng anh trưởng phòng đi ăn ngoài cho có anh có em. Không ngờ rằng chuyện đó cũng trở thành đề tài bàn tán của họ. “Nào là tôi tí tuổi ranh vắt mũi chưa sạch mà biết cách lấy lòng sếp. Thảo nào mới vào làm có mấy tháng mà lương bổng ngang ngửa lương của những nhân viên làm việc lâu năm”.

Đúng ra ở đây nhân viên không được phép tiết lộ lương thưởng cho nhau. Mức lương của mỗi người thường là khác nhau. Thứ nhất là do tính chất công việc, thêm nữa là trình độ khác nhau nên lương thưởng chênh lệch là điều đương nhiên. Vấn đề không có gì nhưng họ cứ thích đặt điều vu khống cho người khác.

Đúng ra mà nói, mỗi nơi làm việc đều có ưu và nhược điểm của nó. Cái chính là mình phải học cách thích nghi để tồn tại. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm việc giữa một rừng “bà cô khó tính” này chẳng sớm thì muộn tôi cũng nhiễm cái thói “bà chằn” này. Thiết nghĩ, có lẽ công ty phải làm một cuộc cách mạng để giải phóng kiếp độc thân của đội ngũ nhân viên hùng hậu này may ra mọi người mới được làm việc trong một môi trường lành mạnh. Còn tôi, chả có nhẽ lại chọn phương án nghỉ việc chỉ vì cái lý do dở hơi này. Chắc chắn đó là điều không đáng chút nào!

Thiên Bình 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.