Sáng mùng 1 Tết, tôi được đánh thức bằng tiếng la hét của mẹ chồng

Sáng mùng 1 Tết, tôi được đánh thức bằng tiếng la hét của mẹ chồng

Năm nay là cái Tết đầu tiên của tôi ở nhà chồng, nhưng nó thật ngoài sự tưởng tượng của tôi. Mệt mỏi, tủi thân và đầy ấm ức. Cho dù đã rời khỏi nhà chồng, quay về thủ đô chuẩn bị cho công việc của mình nhưng cảm giác ấy trong tôi vẫn còn nguyên vẹn. Tôi thấy rùng mình và sợ khi nghĩ đến những cái Tết tiếp theo ở ngôi nhà ấy, không biết nếu mẹ chồng cứ cay nghiệt, ghê gớm vậy tôi có còn đủ dũng khí đảm đương chức vụ con dâu trưởng của dòng họ nữa hay không?

Tôi kết hôn đã được 4 tháng, đây là cái Tết đầu tiên của tôi ở nhà chồng vì vậy tôi lo lắng, sắm sửa lo toan rất cẩn thận. Mọi việc mua bán, lễ lạt của tôi đều làm mẹ chồng ưng ý. Duy chỉ có việc tôi được nghỉ Tết muộn và phải quay trở lại công việc sớm khiến mẹ chồng không hài lòng. Trước Tết 1 tuần, tôi nhận được lịch công tác nước ngoài, chuẩn bị cho việc ký hợp đồng của công ty đúng vào 10 giờ đêm ngày mùng 4 Tết. Vì vậy, đòi hỏi tôi phải có mặt ở Hà Nội muộn nhất là chiều hôm ấy. Khi thông báo lịch hết ngày 28 Tết mới được nghỉ và mùng 3 Tết phải lên Hà Nội thì mẹ chồng tôi tỏ thái độ không vui. Mẹ không phản đối ra mặt, nhưng lại hỏi câu “sao nghỉ muộn mà phải làm sớm thế? Có đổi lịch được không”. Thực lòng tôi thấy áy náy lắm vì dù sao cũng là cái Tết đầu tiên của cuộc đời làm dâu của mình, nhưng xin đổi người cũng không được, bởi đây là một dự án lớn của công ty, bao nhiêu người mong đợi được tham gia. Nếu thành công sau dự án này, con đường công danh của tôi sẽ có nhiều triển vọng. Tôi đã đắn đo rất nhiều nhưng chồng đã động viên và hứa sẽ thuyết phục mẹ chồng nên tôi yên tâm theo đuổi sự nghiệp của mình. Tôi vẫn nhận lịch công tác mà không thay đổi điều gì.

Sáng mùng 1 Tết, tôi được đánh thức bằng tiếng la hét của mẹ chồng
Cơm đã làm xong nhưng đợi mãi mẹ chồng cũng chưa lên hương cúng gia tiên

Hết ngày 28 Tết, vợ chồng tôi mới được nghỉ làm. Sáng ngày 29 cũng là ngày 30 Tết, hai vợ chồng tay xách nách mang, bao đồ đạc, quà cáp ra bến bắt xe về quê ngay chuyến sớm nhất. Thật không may cho chúng tôi, ngày Tết lượng khách đông nên các chuyến xe về quê không còn chạy giờ cố định mà cứ đủ khách là chạy. Chúng tôi muộn chuyến đầu và phải đợi gần 10 giờ trưa mới có chuyến tiếp theo về quê. Sau hơn 4 tiếng đi xe, vợ chồng tôi về nhà lúc 3 giờ chiều, khi ấy mẹ chồng đang tất bật chuẩn bị cơm tất niên, lễ lạt cúng gia tiên. Nhìn thấy vợ chồng tôi mẹ chỉ lắc đầu, thở dài sườn sượt tỏ vẻ không hài lòng. Mẹ chẳng tin vào lý do chậm xe của chúng tôi, có lẽ mẹ nghĩ tôi muốn “lẩn việc” nên bịa chuyện. Tôi nhìn thấy và đọc được suy nghĩ của mẹ, nhưng dù sao để mẹ một mình bận rộn mấy ngày cuối năm tôi cũng rất áy náy. Cho dù mệt mỏi lắm sau chuyến đi dài, tôi vẫn lao vào cơm nước cùng mẹ, rồi mẹ chẳng nói gì. Từ khi về nhà đến giao thừa, tôi cứ như con thoi, hết việc này đến việc khác chẳng nghỉ ngơi chút nào, mệt lử người. Nhưng nghĩ đến trách nhiệm và muốn đỡ dần cho mẹ nên tôi cố gắng làm mọi việc hoàn hảo nhất.

Sau giao thừa, tôi đi chùa hái lộc đầu năm cùng chồng. Có lẽ do mệt quá, về tới nhà tôi ngủ say chẳng biết gì. Tầm 8h sáng mùng 1 mẹ chồng đập cửa phòng gọi tôi như hò hét. Mẹ vừa đập cửa, vừa gọi, vừa rầy ra, mắng mỏ, khiến tôi vô cùng bàng hoàng. Những âm thanh đầu tiên của năm mới khiến tôi chẳng thể nào quên “dậy, dậy ngay. Mấy giờ rồi mà còn ngủ. Dâu với con kiểu gì không biết. Sáng bảnh mắt còn nằm chềnh ềnh ra, không cơm nước, cỗ cúng gì à?”. Miệng mẹ nói, tay mẹ đẩy cửa bước vào phòng, với tay kéo chăn lục tôi dậy. Khi mẹ thấy tôi rúc, ngủ ngon lành trong tay chồng thì nỗi bực tức trong mẹ càng dâng lên. Tôi chưa định hình có việc gì xảy ra thì mẹ đã lôi tôi khỏi giường và liên tiếp sỉ vả “cô xem lại mình đi, cô là con dâu hay mẹ chồng tôi mà giờ này còn ngủ. Ở nhà bố mẹ cô có dạy trách nhiệm của con dâu trong ngày Tết là gì không? Cô không định làm cơm cúng gia tiên à, hay lại định để thân già này làm cơm rồi dâng tận miệng”. Tôi chẳng nói được lời nào, nước mắt cứ thế chảy ra, lăn dài trên hai má. Tôi cảm giác mình bị mẹ xúc phạm, tôi choáng vì sự sỗ sàng của mẹ, cứ đứng trân trân nuốt từng lời. Mẹ chỉ im lặng khi bố chồng và chồng tôi lên tiếng nói mẹ có gì từ từ nói, làm gì ầm ỏm lên. Mới 8 giờ, làm cơm cũng có gì là muộn rồi ra hiệu tôi xuống bếp.

Tôi cũng nhanh nhẹn, biết việc nên chỉ một loáng đã làm xong mâm cơm cúng ngon lành. Nhưng đợi mãi mẹ chồng cũng chưa lên hương cúng gia tiên, tôi sốt ruột xuống gọi thì mẹ nói “lệ nhà này đúng 11 giờ sáng mùng 1 mới dâng cơm cúng gia tiên”. Nghe vậy mà tôi thấy buồn vô cùng. Tôi cứ nghĩ phải cúng ngay, cúng gấp nên mẹ mới vội vàng, mới liên loáng quát tôi như vậy. Tôi thấy khó chịu và ấm ức vô cùng về hành động của mẹ. Rồi suốt những hôm sau, đụng chuyện gì mẹ cũng cáu, cũng gắt không hài lòng với tôi. Với mỗi việc làm của tôi mẹ đều nói chưa được và dùng những từ ngữ xúc phạm. Ghê gớm hơn tất cả, trong khi gọi điện chúc Tết bố mẹ tôi, mẹ còn kể chuyện sáng mùng 1 tôi ngủ, quên nhiệm vụ làm cơm cúng. Câu chuyện của mẹ tưởng chừng như vui vẻ với mẹ tôi nhưng tôi hiểu ẩn sâu trong đó chính là sự trách móc, lên án. Mẹ nói “cô này lẩn việc ghê bà ạ. 30 mới về, mừng 1 ngủ suýt quên làm cơm cúng. Nhưng đang đòi chiều mùng 3 lên Hà Nội đấy ạ”. Rồi khi vợ chồng tôi đi, mẹ còn nói khi nói dỗi “công việc là nhất” hay “giá như với bố mẹ, gia đình cũng tận tâm như vậy thì tốt quá”…

Tôi đã quay trở lại với công việc của mình, tuy biết là sớm và chưa tròn trách nhiệm của dâu con. Nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, đầu óc đỡ mệt đặc biệt là không phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ làm sai ý mẹ. Nghĩ lại những điều mẹ nói sáng mùng 1, tôi còn thấy ấm ức rất nhiều. Cái Tết đầu tiên của tôi ở nhà chồng qua đi chẳng mấy êm đẹp khiến tôi lo sợ vô cùng. Có lẽ nó đã thành vết, những năm về sau cũng khó khăn hơn. Có ai cùng hoàn cảnh với tôi xin hãy chia sẻ chút kinh nghiệm, để những năm về sau không còn lo lắng Tết quá nhiều như vậy nữa.

Thúy Nga 

Xem thêm:

 

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.