Đứng một lát, nghe câu chuyện cô ấy nói khiến tôi chết lặng.
Tôi và vợ quen, yêu nhau từ cách nay 6 năm. Tình yêu thời đại học có lẽ với anh cũng đẹp và lãng mạn. Chúng tôi cũng trải qua thời gian như thế.
Cả hai đều từ quê lên thành phố học. Gia đình cô ấy có điều kiện nhưng hàng tháng cô ấy chỉ xin 1 triệu còn lại tự làm thêm để trang trải tiền trọ học và sinh hoạt. Nhà tôi nghèo, mẹ tôi phải vất vả lắm, vay mượn hết tiền sinh viên đến ở phường, mượn anh em họ hàng mới nuôi nổi tôi 5 năm đại học. Tôi cũng đi gia sư để kiếm thêm đỡ bố mẹ.
Quen và yêu em, chỉ có cái xe đạp, tôi còn nhớ có lần đèo em đi chơi. Đến gần cổng công viên thì mưa như trút, tắc đường, hai đứa đứng dưới mưa ướt như chuột lột nhưng vẫn nhìn nhau cười. Cô ấy chấp nhận yêu tôi, không chê tôi nghèo khó và kể cả sau này lấy nhau làm vợ làm chồng.
Ra trường 1 năm chúng tôi kết hôn. Em được vào làm một cơ quan nhà nước, lương không là bao. Còn tôi mãi vẫn không xin được việc gì ra hồn nên đành đi làm thuê cho một xưởng gỗ. Hai vợ chồng đi làm sớm tối, con gái mẹ tôi trông gần năm rồi đành gửi nhà trẻ vì kinh tế eo hẹp, lương vợ chồng không đủ thuê người giúp việc.
Tôi đi làm mộc sớm tối mới về, vợ tôi đi làm về đón con, chăm con, lo cơm nước còn tôi về muộn chỉ kịp tắm táp là vào bàn ăn luôn.
Nhiều khi thấy vợ con cả năm trời không có quần áo mới để mặc. Vợ tôi mặc quần áo cũ của các chị họ cho, còn con tôi hiếm lắm mới có bộ quần áo mới. Đến đồ chơi cũng không có mà mua cho con, nhiều khi tôi thấy mình yếu kém và trách bản thân nhiều lắm.
Tôi lấy đó làm động lực để làm thêm giờ, cuối tuần tôi cũng sang xưởng làm để đỡ vợ con phần nào. Thế nhưng càng cố càng bị thụt lùi, hàng hóa bán không được nên tiền công của tôi mỗi tháng chẳng được bao nhiêu.
Nhiều đêm về vợ con ngủ, tôi ra ngõ ngồi trầm ngâm một mình. Tình cờ một hôm tôi xin về sớm vì hàng họ xưởng gỗ ế ẩm quá. Hôm đó tôi được nhận nửa tháng lương. Tôi rẽ vào hàng vịt quay mua về nửa con để mẹ con cô ấy ấm lòng.
Nhưng vừa mở cửa nhà, tôi nghe thấy tiếng vợ khóc thút thít trong nhà. Hình như cô ấy đang nói chuyện với ai đó. Đứng một lát, nghe câu chuyện cô ấy nói khiến tôi chết lặng.
Tiếng vợ tâm sự điện thoại với ai đó làm tôi chết lặng.
“Mẹ đừng nói thế, chồng con tuy vậy nhưng rất chịu khó làm ăn và yêu thương vợ con lắm. Anh ấy chưa bao giờ lớn tiếng với con. Dạo gần đây anh ấy còn đi làm cả ngày nghỉ chỉ để kiếm thêm nuôi con. Nhưng hàng hóa ế ẩm nên công không được bao nhiêu. Giờ mẹ không cho con vay thì con biết trông vào ai?” Tiếng cô ấy nói chuyện với mẹ vợ tôi khiến tôi chực trào nước mắt.
“Con cũng khổ lắm chứ sung sướng gì đâu. Xin được việc bây giờ khó lắm mà làm mộc cũng không được là bao. Bỏ không cái bằng đại học cũng phí. Mẹ có thương con, thương cháu thì cho vay tiền, để anh ấy mở cái ốt làm ăn. Sau này khấm khá rồi nhất định con sẽ trả ơn mẹ…”
Vợ vừa tắt máy, tôi đã lao vào ôm chầm lấy cô ấy. Thấy tôi, cô ấy lau vội nước mắt mỉm cười hỏi tôi đi làm về sớm vậy. Tính cô ấy lâu nay vẫn thế, khổ cam chịu một mình không nói với ai, lúc nào cũng cố làm tôi vui, tôi cười để tôi không chán nản.
Cô hy sinh cho bố con tôi quá nhiều. Thực sự tôi thật may mắn khi có cô ấy đồng cam cộng khổ. Những giọt nước mắt hôm nay cô ấy rơi nhất định tôi sẽ không để cô ấy phải khóc nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm chỗ dựa cho vợ con tôi.
Nguồn: Theo pnn
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.