Người thì bảo chị thất đức, dù gì cũng đã từng là nàng dâu trong nhà, con trai chị lại là cháu đích tôn của nhà đó vậy mà nỡ lợi dụng lúc người ta thất cơ lỡ vận tìm cách trả thù, lại còn nuôi lợn làm ô uế trên đất hương hỏa nhà người ta. Người thì thở dài bảo, âu cũng là cái giá phải trả của nhà đó.
Chị cũng biết người ta đang ì xèo những gì sau lưng chị, nhưng chị mặc kệ thiên hạ thích nói gì thì nói. Họ có sống cuộc đời của chị đâu mà họ biết? Họ có bị nhà đó dày xéo tàn tệ như thế nào đâu mà họ hiểu? Chưa bao giờ chị thấm thía câu “đời là bể khổ” như quãng thời gian làm dâu đã từng trải qua.
Chị xinh, cao ráo, làm ăn tháo vát, là niềm ao ước của bao chàng trai làng trên xóm dưới lúc bấy giờ. Ngày đó anh cũng mất 2 năm mới cưa đổ chị, ấy vậy mà chỉ vì anh chị “ăn cơm trước kẻng”, oái ăm thay thằng con trai đầu lòng lại chẳng có nét gì giống nhà nội mà cũng chẳng giống nhà ngoại chút nào. Chồng và gia đình chồng truy vấn chị, chị chỉ biết khóc lóc thề thốt rằng thằng con đích thị là giòng giống nhà anh. Ấy vậy mà chẳng ai tin, chồng chị suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, mẹ chồng quay sang chê gia đình chị nghèo, bà còn bảo chị cố tình gài bẫy con trai bà hòng bước chân vào nhà này để “xóa đói giảm nghèo cho bên nhà mày”.
Bảy năm lấy chồng là chừng ấy năm chị sống tủi nhục còn hơn cả con chó của nhà đó. Vì chí ít ra con chó ban ngày bị chửi nhưng đêm nó còn được để cho yên thân mà ngủ chứ không bị tra tấn tình dục kiểu quái dị như chồng chị dành cho chị. Chuyện mẹ con chị bị đánh đập thừa sống thiếu chết hết lần này đến lần khác, chuyện hội phụ nữ và cấp ủy ban xóm đến nhà hòa giải, khuyên can là chuyện xảy ra như cơm bữa ở nhà ấy.
Nếu như không có cái buổi trưa đó thì chắc mẹ con chị cũng bị hành hạ đến chết rũ trong cái xó nhà. Hôm đó, anh em bên họ nhà chị tổ chức họp hành bàn chuyện giỗ chạp, chợt thấy cha chị ngồi khóc một mình. Anh em hỏi ra mới biết hoàn cảnh thực của chị, nhưng vì lâu nay cha chị già cả, nhà lại nghèo, neo người nên chẳng cứu giúp được gì cho chị. Nghe xong, anh em tức tốc đến nhà chồng chị để nói chuyện phải trái. Tình cờ khi các cụ đang nói chuyện ở nhà trên, bà bác trong họ mở nồi cơm của mẹ con chị chợt bà phát hiện thấy một lớp tro bếp dày bên trên xoong cơm còn nóng, hỏi thằng cháu, nó bảo nó nấu xong chạy ra ngoài tí xíu thì bà nội lẻn vào bỏ trộm tro vào nồi cơm nó vừa nấu.
Đến nước này thì không cần bàn tính gì nữa, cả họ thu dọn hành lý của hai mẹ con và đưa con đưa cháu ra khỏi ngôi nhà đó, trước khi ra khỏi nhà không quên tát cho ông thông gia cái như trời giáng.
Từ ngày đó chị chưa bao giờ nguôi nỗi thù hận, tìm cách trả thù gia đình nhà chồng. Chị nguyện làm tất cả những gì có thể, miễn là cho gia đình đó xuống bùn. Con giun xéo lắm cũng oằn, đã đến lúc chị trả lại cho nhà đó gấp bội những gì mẹ con chị từng gánh chịu.
Chính vì suy nghĩ đó mà chị chấp nhận làm lẽ ông chắt Tiến đã ngoài 70 tuổi với điều kiện chị phải sinh cho ông thằng cu nối dõi tông đường, bù lại ông sẽ chi tiền để chị làm những gì chị muốn.
Ngày chị cùng thằng con dọn về nhà ông chắt Tiến ở, mẹ chồng chị khinh ra mặt, người người bảo chị lợi dụng ông già để bòn tiền ông chứ yêu đương cái nỗi gì. Người ta còn bảo chị là phường đào mỏ. Thế nhưng khi thấy chị mua đất và làm chuồng lợn trên mảnh đất đó thì họ mới hiểu chị chấp nhận lấy ông ấy là vì điều gì. Thì ra chị đã đánh đổi phần còn lại của cuộc đời mình để đạt được mục đích đó.
Thế nhưng, trong cái rủi cũng có cái may mà ông Tiến dù đã già nhưng lại tâm lý, biết chiều chuộng yêu thương mẹ con chị nên giờ đây chị đang sống những ngày đúng nghĩa của một người phụ nữ bên tình muộn của mình và hai thằng con trai kháu khỉnh. Mỗi đêm có thể ngủ ngon lành mà không lo sợ bị người ta hành hạ. Giờ chị cũng chẳng suy tính đến chuyện trả thù như thế nào nữa.
Xem thêm:
phu nu va gia dinh
Phu nu
Phu nu va gia dinh
Nguồn: Theo Trí Thức Trẻ
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.