Tâm sự buồn của một hướng dẫn viên du lịch

Tâm sự buồn của một hướng dẫn viên du lịch

Tôi làm tour guide năm nay bước sang năm thứ 3 và có ý định nghỉ việc khi kết thúc tháng này sau khi chứng kiến cái chết bất ngờ của người đồng nghiệp trong tour đi Hạ Long vừa rồi.

Nghề của chúng tôi ai cũng nghĩ là sướng, được đi du lịch đây đó, được làm quen với nhiều bạn bè, các nền văn hóa vùng miền đến các quốc gia trên thế giới. Nhìn chung tôi cũng không phủ nhận những cái được khi làm guide nhưng khi bắt đầu vào môi trường này tôi mới thấm những nỗi vất vả mà một người hướng dân viên du lịch phải trải qua.

Trước khi tôi đã từng làm phiên dịch sách về du lịch, lại thêm khi còn học trong trường cũng là đứa mạnh dạn trong giao tiếp nên việc nói chuyện với người lạ hay giao tiếp lấy thiện cảm không phải là việc quá khó khăn với tôi. Có cậu bạn làm hướng dẫn viên từ lâu, thu nhập cũng khá, mấy lần rủ tôi về công ty cậu làm cùng cho vui vì biết tôi cũng là người ưa dịch chuyển. Tôi cũng muốn thử sức ở một lĩnh vực mới mẻ xem sao, thế là tôi vào làm cùng công ty với Huy.

Tâm sự buồn của một hướng dẫn viên du lịch
Tâm sự: “Lúc nào chúng tôi cũng phải tươi cười dù trong lòng đang có nỗi buồn trĩu nặng…(Ảnh minh họa)

Tôi may mắn hơn nhiều bạn guide khác khi phải tự hòa nhập, tự dẫn đoàn và học vỡ vạc những kiến thức về tour, tôi được Huy chỉ dạy nhiệt tình, những tour gần hai chúng tôi thường đi cùng nhau và Huy chỉ cho tôi rất nhiều kinh nghiệm. Lương thì nói thật là khong nhiều, 5 triệu/tháng trừ bảo hiểm, trừ ngày nghỉ đột xuất linh tinh cũng còn 4 triệu, chúng tôi sống nhờ tiền Tips của khách du lịch. Vì công ty tôi chủ yếu là khách Việt đặt tour trong nước, thi thoảng mới có một đoàn khách nước ngoài từ Hàn Quốc muốn đi tour Hạ Long, Sapa…nên tôi cũng không sử dụng ngoại ngữ nhiều, thế nhưng việc nói “nội ngữ” cũng khổ lắm chứ không sung sướng gì. Mỗi lần gặp khách là phải cười tươi như hoa dù hôm ấy tâm trạng có đang không tốt thì cũng phải thể hiện mình là người chuyên nghiệp. Nói năng vừ phải, dễ nghe nếu không muốn nhận được ánh mắt lườm nguýt của mấy khách du lịch cao tuổi khó tính, chuyện tips cho hướng dẫn viên là đương nhiên và có ghi rõ ở tờ lịch trình nhưng dường như văn hóa tiền tips chưa bao giờ thuộc về người Việt Nam nên khách biết ý thì đưa, không thì thôi chứ không lẽ lại mè nheo?

Đi Tour chúng tôi luôn phải dặn dò kĩ các phụ huynh có mang theo con nhỏ đảm bảo an toàn cho các cháu vì tụi trẻ con rất hiếu động và nghịch ngợm, có lần một cu cậu khoảng 7 tuổi nghịch đến nỗi lao thẳng xuống biển khi đang trên tàu đi ra đảo khiến tôi hú vía, may mà có người ngồi gần lôi cậu ranh lên, phụ huynh thấy thế thì nạt nộ ,đánh con ngay trên thuyền cứ như ở nhà mình. Nhìn chung khách du lịch Việt Nam rất thoải mái thể hiện cảm xúc tiêu cực trước đông người mà chẳng ngại ngần gì.

Lúc đầu chưa quen tôi còn bị say sóng biển khủng khiếp, không đứng nổi để giới thiệu tour nữa, may mà có cậu đồng nghiệp luôn hỗ trợ khi cần thiết.

Ngoài mấy cái chuyện lặt vặt phiền nhiễu lần nào đi tour cũng có, tôi còn bị khách du lịch “gạ tình”. Không ít những khách nam đang đi cùng gia đình khi có cơ hội vẫn nhắn tin, rồi rủ rê tôi ra chỗ vắng để đặt vấn đề rất thô thiển và tởm lợm. Lúc đầu tôi sốc và uất nghẹn, mắng lại gã dễ xồm mà giọng run rẩy thì gã thẳng toẹt “ôi giời, em cứ làm như anh không biết bọn em ý, đầy đứa đi khách kiếm thêm tiền đấy thôi, em không tin anh cho em số điện thoại mấy đứa đồng nghiệp của em này, lần nào anh đi du lịch anh cũng vui vẻ với nó!”.

Tâm sự buồn của một hướng dẫn viên du lịch
Nghề hướng dẫn viên du lịch tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ…

Tôi nghe xong vẫn cố nói những lời nghiêm túc để gã im miệng lại nhưng trong lòng sợ hãi và thấy bị xúc phạm ghê gớm, mà không chỉ một lần…sau này tôi có kể với Huy thì cậu cũng bảo cậu từng bị máy bay bà già và cả dân đồng tính gạ tình nhưng mặc kệ họ, đừng để ý đến chuyện đó, nếu mình nghiêm túc thì chẳng sao đâu! Vậy nên, tôi cũng cho qua nhưng lòng cũng thấy gai gai, không hiểu là đồng nghiệp của tôi có như vậy không nữa?

Nhiều lúc không có tour chúng tôi  chẳng có thu nhập, nhìn nhau mà nản, lại phải chạy việc ngoài: biên dịch, phiên dịch, gia sư…đủ các loại việc để mưu sinh…Mấy lần tôi định bỏ việc guide vì mình cũng không còn trẻ, cần một nơi ổn định để lập gia đình rồi, nhưng cứ lần lữa mãi vì nói thật là tôi vẫn thấy mình thích công việc này.

Một sự việc đau lòng xảy ra khiến tôi quyết định nghỉ công việc này đó là chuyện Huy đột ngột bị chết đuối tại Hạ Long sau khi dẫn tour đến đó. Cậu ấy là người đã có huy chương bơi lội, không hiểu sao lại xảy ra cơ sự này? Chứng kiến cảnh mọi người truy tìm bạn đến 1 tuần sau mới thấy thi thể ở cách đó hơn 2km, tôi thấy lòng quặn thắt! Sự mất an toàn phải trả giá bằng cả tính mạng luôn xảy ra với công việc hay phải di chuyển như chúng tôi. Sau sự ra đi của Huy, tôi bắt đầu cộng dồn những cái tiêu cực của nghề và quyết định nghỉ việc.

Nghề tour guide luôn là một công việc đòi hỏi bạn cần phải có rất nhiều kĩ năng trong cuộc sống, trên hết bạn phải làm nó với đam mê thực sự, còn nếu chỉ thích đơn thuần thì bạn sẽ nhanh chóng vỡ mộng ngay sau khi bước chân vào nghề, ấy là còn chưa kể nhiều vấn đề nảy sinh khúc mắc giữa đồng nghiệp, giữa người điều tour và phản hồi của khách hàng…

Bích Liên

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.