Tôi gặp anh những ngày này cách đây 5 năm về trước khi anh 38 tuổi, đã có vợ và 1 con gái còn tôi 25 tuổi đã tốt nghiệp đại học 2 năm.
Gặp anh trong triển lãm tranh của một người bạn cùng trường, tôi bị cuốn hút ngay bởi sự lịch lãm, phong trần và đôi mắt hút hồn của anh. Vì anh cũng làm trong ngành nghệ thuật nên anh lãng mạn, trẻ trung, tính tình hòa đồng cởi mở. Những điều đó khiến tôi lao mình vào cuộc tình vụng trộm với người đàn ông đã có gia đình này, mặc kệ anh từ chối. Nhiều lần anh đã nói với tôi “em còn trẻ lắm, anh không thể làm em khổ được. Lại càng không muốn em nhớ về cuộc tình đầu tiên của mình bằng những ký ức đau đớn” nhưng tôi bỏ ngoài tai mọi chuyện, cứ lao vào anh. Mối tình đầu tiên của một người con gái không phải nói bỏ là bỏ ngay được, nhất là với một cô gái lụy tình như tôi.
Tôi vẫn sống chết với tình yêu đơn phương của mình, mặc cho anh cự nự, từ chối, tôi vẫn ôm tình cảm đẹp đẽ ấy, mơ mộng về một ngày anh sẽ động lòng với tôi. Nhưng kể cả khi anh nói không thể bỏ vợ con đến bên tôi thì tôi vẫn tâm niệm thà đau lòng đứng nhìn anh bên vợ còn còn hơn không nhìn thấy anh bên đời mình nữa. Sự lụy tình, kiên quyết và nhân nhịn của tôi cũng khiến anh xiêu lòng, tôi hứa với anh không bao giờ đòi hỏi danh phận, tiền bạc hay đòi anh phải ở bên mình mọi lúc mọi nơi, chỉ cần anh yên lặng để tôi yêu anh là đủ.
Rồi không lâu sau, vợ anh phát hiện bạo bệnh, có lẽ chị sẽ không sống được bao lâu. Tôi lặng lẽ bên anh chăm sóc chị như điều gì đó mình có thể làm để giúp anh đỡ khổ. Sự im lặng không đòi hỏi và những hi sinh của tôi đã làm anh lay động, tình cảm của chúng tôi lớn dần lên mỗi ngày và anh nói yêu tôi, sẽ không bao giờ làm tôi buồn. Tôi vui mừng và hạnh phúc, khuyên anh hãy tận tình chăm sóc vợ và chúng tôi hứa với nhau, chỉ công khai quan hệ khi vợ anh qua đời. Tôi muốn anh trong mắt vợ con và mọi người là một người đàn ông trọn nghĩa, vẹn tình nhất là khi vợ anh đang giằng co với cuộc sống mong manh. Tôi luôn nhắc anh trở về bên vợ, và không hề có chút ghen tị gì với chị ấy, bởi tôi nghĩ, cuộc sống với tôi còn rất dài, tôi có cả cuộc đời để ở bên anh còn chị ta, thời gian ngắn lắm, việc gì tôi phải tranh giành, để chị ta ra đi thanh thản với hình ảnh cuộc sống hạnh phúc và người chồng tuyệt với. Có lẽ, những ý nghĩ ấy đã khiến tôi bên anh vô điều kiện. Anh đến bên tôi khi có thời gian và luôn nồng nàn, mãnh liệt, anh thổ lộ với tôi mọi chuyện như để vơi đi những mệt mỏi, lo toan của cuộc sống. Chỉ cần chừng ấy thôi, với tôi đã quá hạnh phúc rồi.
Khi nghe tôi nói vậy, có lẽ nhiều người nghĩ tôi chỉ giả tạo, nói thế thôi chứ trong lòng đang mừng lắm, vì người phụ nữ đang bị chia sẻ chồng với tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, người đàn ông đó sẽ thuộc về riêng tôi. Nhưng thâm tâm tôi luôn thương cảm cho chị số phận mỏng manh và tự trách mình vụng trộm với anh sau lưng chị. Tôi giúp anh tìm những phương pháp điều trị cho vợ, tôi cũng giúp anh số tiền tiết kiệm được của mình để thuốc thang chữa trị. Tôi thắt lòng khi thấy anh rưng rưng nước mắt nói thương con sợ nó lớn lên không có mẹ. Tôi làm tất cả để cho anh có điều kiện thuận lợi chăm sóc vợ, chỉ bên cạnh hỗ trợ, động viên và chia sẻ mỗi khi anh mệt mỏi. Tôi chỉ đơn giản nghĩ, tôi và chị là hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông, nhưng chị thiếu may mắn hơn tôi, khi thời gian, sự sống với chị là ngắn ngủi. Chỉ cần khi chị ra đi, tôi sẽ đường đường chính chính ở bên anh nên chẳng khi nào tôi có ý tranh giành hay ghen tỵ cả. Có lẽ vì vậy mà anh luôn thấy nhẹ lòng và đến bên tôi ngay khi có thể. Thực lòng mà nói, là phụ nữ chẳng ai vui khi người đàn ông mình yêu thương suốt ngày dài đêm thâu chăm sóc cho người phụ nữ khác, nhưng vì tôi là kẻ đến sau nên tôi phải chịu. Rồi bệnh tình của chị xấu đi, anh lại giành thời gian cho chị nhiều hơn, những lúc vậy anh lại xin lỗi và mong tôi đừng buồn.. Nếu những người khác khi có bồ sẽ ruồng bỏ vợ con hoặc chỉ lợi dụng nhân tình thì anh luôn cố gắng làm vẹn cả đôi đường. Tôi nghĩ những hành động đó của anh là để chuộc lỗi với vợ khi trót đem lòng yêu người khác. Trong mắt tôi anh là người đàn ông tuyệt vời, tốt vô cùng, tôi càng yêu anh nhiều hơn trước. Tôi tự biện minh thay anh cho những lần anh lỗi hẹn với tôi, những lần anh quên ngày kỷ niệm của hai đứa. Mà tôi không chấp nhận sự thật rằng, trong cuộc tình này, tôi là kẻ yếu thế.
Anh hiện ra trước mặt tôi vẫn là người đàn ông tận tình với vợ con. Thay vì đón anh với nụ cười trong trẻo của tình đầu thì tôi lại nhăn nhó, buồn bực vì anh chẳng có thời gian cho tôi. Anh nhận ra sự chán trường và nhiều lần khuyên tôi tìm người khác nhưng tôi chỉ im lặng. Trong cuộc tình này, nếu muốn chia tay người đó phải là tôi. Tối sẽ uất ức biết bao nếu anh nói ra điều đó. Bao nhiêu ngày tháng chấp nhận chờ đợi không phải để tôi phải nhận kết cục này. Nhưng cứ định nói chấm dứt với anh thì tôi lại càng nhận ra mình chẳng thể ngừng yêu anh được. Dù cho tôi đã chờ đơi anh 5 năm rồi, mà vợ anh vẫn còn trên cõi dương gian này. Cho dù sức khỏe chị leo lét như ngọn đèn trước gió nhưng chị vẫn có chồng và con, còn tôi đã 30 tuổi, đã quá lứa lỡ thì nhưng chẳng có nổi người đàn ông cho riêng mình. Tôi mới là kẻ đáng thương.
Thực tình không hiểu tại sao, chừng ấy thời gian chờ đợi mà tình cảm của tôi với anh vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, anh có thể khiến tôi khóc, cười chỉ bằng một câu nói. Đã nhiều lần anh nói chia tay để tôi tìm người đàn ông khác và xin lỗi đã để chuyện ngang trái này kéo dài chừng ấy năm trời, nhưng người níu giữ, đau lòng, mong quay lại luôn là tôi. Tôi không biết mình có nên duy trì hay chấm dứt mối quan hệ này để đi tìm hạnh phúc khác. Khi tôi đã nhận ra với anh gia đình là trên hết và trong cuộc tình này, tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba đầy tội lỗi mà thôi. Tôi biết phải làm gì đây, để chiến thắng tình cảm của mình. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Lam Anh