Tôi là con gái thứ 2 trong gia đình, bố mất sớm nên một mình mẹ tôi phải bươn chải nuôi 3 anh em ăn học. Tôi thương mẹ tôi lắm nên luôn có ý nghĩ sẽ không lấy chồng để có điều kiện phụ giúp gia đình. Thế nhưng hai tiếng gia đình ấy nhiều lúc khiến tôi muốn phát điên và muốn thoát khỏi nó càng nhanh càng tốt.
28 tuổi, chưa một lần tìm nổi cho mình một tình yêu đúng nghĩa. Vì quá nặng nghĩa gia đình nên tôi không nỡ trút hết gánh lo lên đầu mẹ. Trong gia đình khuyết đi vị trí của bố, anh trai cả tôi đáng ra phải giữ vai trò của một người cha, một người anh đứng ra lo toan mọi việc. Thì anh lại chẳng làm được gì, chỉ giỏi khiến mẹ tôi thêm mệt mỏi và tủi phận. Thằng Út thì khoảng 1 năm trở lại đây chẳng hiểu học ở đâu ra cái thói suốt ngày cãi ngang, thường xuyên tụ tập với hội bạn rủ nhau trốn học đi đàn đúm. Những lúc như thế, có lẽ mẹ tôi phải bất lực lắm, không thể làm được gì nên chỉ biết gọi điện tâm sự với đứa con gái xa nhà. Tôi thương mẹ, giận anh và cũng tự trách mình vì quá mải mê kiếm tiền mà không dành nhiều thời gian quan tâm đến em nhiều hơn.
Ra trường 5 năm, kiếm được một công việc văn phòng tạm gọi là ổn định. Thế nhưng tôi vẫn phải trọ trong căn phòng lụp xụp ở vùng ngoại thành xa tít, ngày nào cũng dậy thật sớm bắt xe bus đi làm, tối đến lại lật đật qua mấy chặng xe mới về đến phòng. Tôi cố gắng thật nhiều với mong muốn có thể giúp đỡ mẹ được nhiều hơn. Nhiều khi nhìn đồng nghiệp đầu tư chăm chút cho bản thân tôi cũng thấy chạnh lòng. Nhưng tôi ý thức được vị trí của mình khác họ. “Người ta đi làm, lương chỉ để ăn và tiêu, thậm chí có đứa còn được gia đình trợ cấp thêm. Còn tôi, ngoài việc nuôi sống bản thân, tôi còn có hàng trăm thứ phải lo toan”.
Bằng tuổi tôi, những đứa bạn khác đều đã yên bề gia thất, còn bản thân tôi mỗi khi nghĩ đến chuyện lấy chồng, nước mắt chỉ muốn trực trào. Nếu tôi sẽ phải lo toan cho gia đình riêng của mình, rồi mẹ tôi sẽ ra sao. Có ai chịu lấy một đứa con gái đi lấy chồng mang theo hàng trăm mối lo như tôi! Quê tôi là vùng đất xứ Nghệ, cái nghèo dường như đã mặc định từ lúc tôi được sinh ra. Tôi rất ít khi về quê, thế nhưng mỗi lần về, tôi chỉ muốn xách ba lô đi ngay vì mệt mỏi. Về nhà, tôi chỉ xin được vài phút bình yên nhưng điều đó có lẽ cũng là khó với cái gia đình này.
Không phải là nói xấu, nhưng tôi thấy buồn về anh tôi vô cùng. Bố tôi mất, cũng do họ hàng khuyên nhủ nên anh quyết định lấy vợ sớm để có thể đỡ đần mẹ. Thế nhưng không những không giúp được gì, mẹ tôi còn phải gánh thêm nhiều nỗi lo. Mặc dù làm bố của 2 đứa con nhưng anh cư xử như một đứa trẻ. Không học hành đến nơi đến chốn nhưng anh chẳng chịu tìm cho mình một công việc chân tay nào để làm. Bao nhiêu năm trời chỉ biết sống dựa dẫm vào sạp hàng rau của mẹ tôi ngoài chợ. Đã thế còn hay dở thói ghen tỵ với các em vì chúng tôi được ăn học tử tế.
28 tuổi, tôi già nua và nhăn nheo. Làm trong môi trường công sở lịch sự nhưng tôi chẳng bao giờ biết đến việc trang điểm, quần nọ áo kia. Tôi hạn chế chi tiêu hết mức có thể. Cũng bởi thế mà đồng nghiệp hay ca thán tôi là “con gái nhưng xuề xòa hơn cả phụ nữ có chồng. Nhìn không có sức hút ai mà mê cho được”
Nhiều lần mẹ tôi cũng ngỏ ý dục tôi tìm hiểu để kiếm một tấm chồng để nương tựa. Tôi biết mẹ thương tôi, không muốn tôi vì gia đình mà bỏ qua tuổi thanh xuân của mình. Nhưng thật lòng tôi không thể nào yên tâm để mẹ tôi phải gánh vác một mình. Tôi tự hỏi mẹ tôi sao lại phải sống một cuộc đời quá đỗi bất hạnh đến thế. Nếu tôi cũng là đứa ăn chơi đua đòi, thì không biết mẹ tôi sẽ ra sao.
Nếu bạn là tôi trong hoàn cảnh này, bạn sẽ phải giải quyết thế nào đây. Rất nhiều lần tôi muốn gào khóc thật to vì quá bất lực. Rất nhiều lần tôi muốn mắng xối xả vào mặt anh trai, em trai mình chỉ vì họ không thể làm gì ngoài việc làm người khác khổ sở và mệt mỏi. Chẳng biết từ bao giờ, tôi bắt đầu ám ảnh mỗi khi nhận những cuộc gọi từ gia đình. Những lúc như thế, ngay lập tức trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc “chắc ở nhà lại cần tiền rồi chăng”. Cứ thế, tôi mải miết lao vào kiếm tiền, quên đi những khái niệm yêu đương, cũng bỏ qua sự quan tâm dành cho gia đình. Người ta nói đúng, ở đời cái gì cũng có giá của nó. Kiếm tiền khiến tôi quên đi trách nhiệm của một người chị đôn đốc bảo bạn em trai mình. Áp lực đồng tiền khiến tôi hơi một tí là nổi cáu, để rồi mọi người cứ ngày một xa lánh một đứa thiếu thiện cảm như tôi.
Giờ đây, tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn và thật sự cần một ai đó để dựa dẫm mỗi khi tôi tuyệt vọng. Thế nhưng khi nghĩ về mẹ, nghĩ về em trai sau khi rời ghế nhà trường chưa biết sẽ đi đâu về đâu. Nghĩ về 2 đứa cháu thậm chí lên 3 tuổi còn chưa 1 lần được uống 1 ngụm sữa ngoài, nước mắt tôi lại muốn trực trào. Tôi mệt mỏi, trong giây phút này tôi chỉ ước giá như có những giây phút thảnh thơi thật sự!
Thiên Bình
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.