Tâm sự của người đàn bà tội lỗi ngã vào lòng một kẻ “sở khanh”

Tâm sự của người đàn bà tội lỗi ngã vào lòng một kẻ “sở khanh”

Tôi năm nay 35 tuổi, đã từng có một gia đình hạnh phúc với một người chồng làm kinh doanh; một con gái 10 tuổi và con trai 5 tuổi. Hai vợ chồng tôi mở cửa hàng buôn bán vàng trang sức nên kinh tế cũng ổn, có của ăn của để. Chúng tôi còn nuôi một thợ làm kim hoàn giỏi, gốc Huế, tên T. Cậu ấy kém tôi 2 tuổi, khéo ăn, khéo nói, nhẹ nhàng lại có vẻ thật thà nên vợ chồng tôi cho ăn ở cùng gia đình. Vì làm cho gia đình chúng tôi gần 5 năm nên tình cảm của gia đình tôi với T cũng thật gắn bó, như một gia đình thực sự. Gia đình tôi chưa khi nào coi T là người làm công, còn T cũng nhận ra tình cảm của chúng tôi nên hết lòng hết sức làm việc.

Vì cả tôi và T đều là người theo đạo Thiên chúa nên chúng tôi trò chuyện khá hợp nhau. Chủ nhật, hai chị em lại chở nhau đi nhà thờ, vì chồng tôi công việc kinh doanh bận rộn nên ít có thời gian cho gia đình, vợ con. T cũng hay tâm sự với tôi chuyện gia đình, đã li dị vợ và có 1 con trai 6 tuổi. Cuộc sống gia đình cậu khá vất vả khi phải chu cấp cho con trai, mẹ già và có 1 em trai bệnh tật. Thấu hiểu được hoàn cảnh của cậu ấy nên vợ chồng tôi luôn ưu ái, trả lương thưởng hậu hĩnh và sẵn sàng giúp đỡ khi T cần. Nhưng tuyệt nhiên, chưa khi nào T lợi dụng tình cảm của chúng tôi để vay mượn hay nhờ vả. Cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, chu toàn mọi việc, chính điều đó khiến vợ chồng tôi lại càng quý T hơn. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng bàn nếu tôi không ngã vào vòng tay T. Tôi nhớ như in, cách đây 3 tháng, khi đi lễ Nhà thờ, T tỏ ra buồn bã, tâm sự với tôi và khóc, vì vợ cũ đã mang con trai về giao cho mẹ già nuôi để đi lấy chồng. Tôi chia sẻ, động viên, rồi cũng chẳng hiểu sao chúng tôi đã làm chuyện đáng xấu hổ đó. Có lẽ, phần vì chồng tôi mải mê làm ăn, cũng không tâm lý lắm nên tôi bị choáng ngợp bởi sự nhẹ nhàng, thủ thỉ của T.

Tâm sự của người đàn bà tội lỗi ngã vào lòng một kẻ “sở khanh”
 Chồng tôi một lời cũng không hé môi, càng khiến tôi sợ vô cùng (Ảnh minh họa)

Trên tầng 4 của gia đình có bàn thờ chúa, hàng đêm, trước khi ngủ tôi vẫn thường lên đọc kinh. Còn phòng của T lại cạnh phòng thờ. Sau lần sai lầm hôm đó, tôi như con thiêu thân, trượt dài vào mối quan hệ tội lỗi. Thay vì lên đọc kinh, tôi lại ghé vào phòng T. Do sống xa gia đình hay vì cũng choáng ngợp trước sự mới lạ không biết mà T cứ hễ gặp tôi là vồ vập, cuồng nhiệt, khiến tôi không rứt ra nổi. Từ trước đó, đọc kinh trước khi đi ngủ là thói quen sinh hoạt cố hữu của tôi nên chồng tôi chẳng mảy may nghi ngờ. Như mọi lần, hôm vừa rồi tôi cũng qua phòng T trước khi đi ngủ. Khi bước ra, nhìn thấy chồng tôi vừa bước lên cầu thang. Thật may, trên tay tôi cầm chiếc máy sấy T mượn, nên nói với chồng là lên lấy. Hú vía! chồng tôi có vẻ tin, tôi nhanh chóng về phòng. Nhưng tôi không thể ngờ, chồng tôi có linh cảm “sự chẳng lành” nên anh đã ở lại đẩy cửa phòng T, thấy cậu ta trong tình trạng “bán khỏa thân” nằm trên giường. Chồng tôi không nói không rằng, xin lỗi cậu và quay về phòng. Thấy tôi đang lấy quần áo đi tắm. Mặt anh đanh lại, quát tôi, cởi quần áo ra. Tôi ngạc nhiên, nghĩ rằng, chồng tôi muốn tạo cảm giác lạ, thì cười bảo anh định làm gì, đợi tôi tắm đã. Không để tôi nói gì thêm, anh túm chặt lấy vai tôi, lắc mạnh khiến tôi đau đớn, hoảng sợ. Anh nói rõ ràng từng chữ: “cởi quần áo ra, đồ đĩ thõa, cô cắm sừng tôi phải không”. Đến khi đó tôi mới nhận ra sự việc đã vỡ lở, chồng tôi đang kiểm tra “phần kín” của tôi hệt như trong một bộ phim cũ của Nhật mà tôi từng xem.

Khi người mẹ nghi ngờ con gái vừa quan hệ với bạn trai, bà đã làm như chồng tôi lúc đó. Tôi cảm thấy ê chề, nhục nhã, bởi “tàn dư” của cuộc vụng trộm vẫn còn đầy trên thân thể tôi, chẳng thể chối cãi được, tôi đành cúi đầu nhận lỗi. Quỳ xuống chân mà xin chồng tôi tha thứ. Anh giơ tay, tát như trời dáng vào mặt tôi, rồi dùng những từ thô tục, thậm tệ nhất để chửi rủa tôi. Tôi sa xẩm mặt mày, chỉ biết quỳ dưới chân anh mà khóc. Rồi anh cũng chẳng thèm chửi rủa nữa. Một lời cũng không hé môi, càng khiến tôi sợ vô cùng. Anh ngồi thất thần, dựa vào tường như đang tuyệt vọng. Tôi cũng không nhớ hai vợ chồng trong tình cảnh đó bao lâu nữa, rồi anh bất ngờ bật dậy, chạy lên tầng 4 đạp cửa phòng T. Căn phòng trống không. T đã dọn đồ đi từ khi nào. Có lẽ, nghe tiếng chửi của chồng tôi, T đã biết sự việc bại lộ, nên đã cao chạy xa bay. Mặc cho chồng tôi gọi bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy, càng khiến chồng tôi điên dại.

Gần sáng, điện thoại của tôi báo tin nhắn là của T. Cậu ta nói: “anh đi nhé, em tự lo cho mình. Bảo chồng em gửi lương tháng 9 vào tài khoản cho anh”. Tim tôi như vỡ vụn, hóa ra cậu ta chẳng yêu thương gì tôi, chỉ đơn giản là “đói thì ăn”. Tôi đã hi vọng đâu đó là sự động viên, cảm thông hay hứa hẹn gì đó với tôi, nhưng đáp lại là sự lạnh lùng, vô cảm đến tàn nhẫn. Tôi đã bị lừa bởi một kẻ sở khanh, cậu ta đã “truất ngựa truy phong” khi sự việc bại lộ, bỏ lại tôi một mình đối diện với tội lỗi.

Sáng sớm hôm sau, chồng tôi cũng bỏ  đi đâu không rõ. Nhưng tôi đoán, với tính khí của anh, chắc hẳn là đi tìm T. Tôi chẳng biết làm thế nào, tôi sợ có sự chẳng lành xảy ra vì tôi biết chồng tôi là người nóng tính, có chút cộc cằn thô lỗ. Tôi đau khổ và hối hận vô cùng, tôi sợ mất đi gia đình của mình, bởi tôi biết điều tôi làm khó có thể tha thứ. Điều tôi sợ hơn tất cả là có chuyện với chồng tôi, giờ tôi phải làm gì và biết tìm anh ở đâu khi một lời anh cũng không để tôi nói.Tôi cũng chưa biết phải đối mặt với con cái, gia đình thế nào nữa. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

M.K

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.