Tôi và chồng yêu nhau từ hồi cấp 3. Hai chúng tôi cố gắng học hành rồi kiếm công ăn việc làm ở thành phố. Chúng tôi được ở nhờ trong 1 phòng rộng 20m2 ở khu tập thể cơ quan chồng. Khi chưa có con, tôi cảm thấy sống trong căn phòng thế là ổn. Nhưng từ khi có con, mẹ chồng, lại thêm cả đứa con trai riêng của anh rể bên chồng (con anh rể) lên ở cùng thấy thật bức bối. Cuộc sống của gia đình tôi lúc nào cũng căng thẳng, mệt mỏi.
Chuyện là khi tôi sinh con đầu lòng được 4 tháng, cậu con riêng của anh rể bên chồng cũng thi đậu đại học. Vì thấy nhà tôi có gác xép bỏ trống nên chị ngỏ ý muốn cho cháu đến ở để tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Ban đầu tôi không đồng ý vì dù gì thì vợ chồng tôi và cậu cháu đó cũng chẳng có máu mủ gì, hơn nữa cậu ta cũng chỉ kém tôi có 2 tuổi, tôi thấy không tiện khi sống chung nhà. Nhưng chồng tôi thì thương chị gái, sợ làm phật lòng anh rể và cháu nên đành cố gắng nhận lời. Rồi mẹ chồng cũng lên trông cháu để tôi đi làm. Ngôi nhà nhỏ của tôi phải chứa 5 người lớn bé, quả thật là bí bách.
Tâm sự của người phụ nữ khốn đốn vì đứa cháu bên chồng
Công việc chủ yếu của bà hàng ngày là ở nhà trông cháu. Còn tôi ngày nào cũng dậy sớm đi chợ mua thức ăn, nấu nướng cho cả nhà. Đi làm về, cho con bú xong là tôi lại tất bật cơm nước, giặt giũ. Cháu thì lấy lý do bận học, đi học thêm nhiều, nên cứ đi tới bữa mới về. Ăn xong thì lại đi chơi hoặc học bài, chả mấy khi đỡ đần tôi việc nhà hay trông cháu giúp. Chồng tôi cũng bận công việc nên không mấy khi ở nhà.
Nhà có con nhỏ, chật chội với một đống người, đồ đạc cũng nhiều, tôi thì tính vốn ngăn nắp, cẩn thận, nhưng cậu cháu của chồng tôi lại mắc tính luộm thuộm. Nhiều lúc quần áo, túi xách đi học về không cất gọn gàng mà quẳng mỗi nơi một chỗ. Cậu ấy làm cái gì thì cứ bỏ bừa bỏ bãi, làm xong chỉ tổ thêm việc cho người khác phải đi dọn. Bảo mãi cậu ấy vẫn thế, tôi thấy chướng mắt thì lại đem cất đi. Có lần tôi phàn nàn với mẹ chồng rằng cậu ấy luộm thuộm quá, không biết ý tứ gì. Mẹ chồng tôi tỏ ý không hài lòng khi tôi nói thế. Bà bảo: “cháu còn bận học. Chị đừng có mà so đo với nó. Với cả, nếu nó mà phật ý thì chị gái của chồng cô sẽ chẳng sung sướng gì đâu“. Thế là, chẳng những không thay đổi được gì, tôi còn bị mang tiếng khó tính, hay săm soi cháu.
Từ hôm đó, tôi thấy mẹ chồng và cháu có thái độ khang khác với tôi. Họ hay thì thầm, to nhỏ với nhau. Cậu cháu thì hay nói bóng, nói gió, chê bai tôi là “mợ chậm chạp thế, mẹ cháu chỉ xoay 30 phút là có cả mâm cơm ngon lành”, “mợ không giặt quần áo cho cháu thì thôi, giặt bẩn thế này thì lần sau cháu chẳng mượn” hay “cháu mệt với mợ quá, mợ nói không biết nghĩ à”... có nhiều lần nó còn nói như đe dọa thách thức tôi: “mợ không cho cháu ở thì thôi, để cháu gọi điện về bảo bố mẹ cháu tìm phòng khác cho cháu”, câu nói của nó nhấn mạnh vào việc “gọi điện cho bố”, mẹ chồng tôi thấy thế sợ lắm (vì chị gái chồng tôi rất sợ anh rể) vội đến an ủi nó và nói tôi là quá quắt.
Cháu chồng càng ngày càng quá đáng, không chỉ dừng lại ở những việc bề bộn, lười biếng mà gần đây cậu ta có những hành động, lời nói khiếm nhã với tôi. Cậu ta đi học về, mẹ chồng tôi bế cháu ra ngoài chơi còn tôi đang nấu cơm, thấy nhà chẳng có ai, nó tiến lại ôm chầm lấy tôi. Thất thần tôi quay lại, chỉ vào mặt cậu ta mà nói “đừng có láo” thì cậu ta vênh mặt lên thách thức “cháu chào mợ, mợ định làm gì? Ghê gớm!”. Kể từ hôm đó, cậu ta hễ cứ đi qua tôi là húyt sáo, liếc đểu. Rồi thỉnh thoảng còn nhắn tin vào điện thoại tôi: “mợ mặc bộ này đẹp lắm”, “son màu này hợp với mợ”… Tôi không chịu nổi, thái độ hỗn xược của cậu ta, nói với chồng thì anh gạt phăng đi cho rằng tôi không muốn cho cháu ở nên sinh sự, những tin nhắn của cháu là câu nói bình thường. Tôi thực sự không hiểu, chồng tôi quá tin cháu hay coi thường tôi mà có thể nói “Em đừng hẹp hòi thế. Mình là cậu mợ đừng chấp nhặt với cháu. Giờ mà nó ra ngoài thì sẽ tốn một khoản tiền lớn cho anh chị. Mà như thế mẹ lại nghĩ mình khó chịu vì mẹ và nó ở đây. Hơn nữa, nó còn trẻ quá, ra ngoài ở anh không yên tâm”. Thấy thái độ của chồng thế, dù hậm hực nhưng tôi cũng đành im lặng, vì còn mẹ chồng ở đây, nhỡ mẹ hiểu nhầm thì còn khổ nữa.
Hôm vừa rồi, nói đến chuyện cô bạn tôi đi thẩm mĩ về xinh xắn hơn. Cậu ta nói một câu khiến tôi chết điếng. “Vết sẹo ở hông mợ nếu đi là chắc cũng hết đấy”. Tại sao cậu ta lại biết tôi có sẹo ở hông? Nhà có người lớn, người bé, người trẻ nên tôi luôn biết ý, không bao giờ ăn mặc hở hay mỏng, vả lại vết sẹo ở vị trí ngang ngực, thì không thể nào hở do áo ngắn, mà cũng chẳng ai ngoài chồng tôi biết. Chỉ có thể là do chồng tôi kể hoặc cậu ta thấy khi… tôi không mặc gì. Tôi thật không lí giải được cậu ta biết do đâu. Tôi cố tình lơ đi, xem như chưa nghe chuyện gì. Nhưng mấy ngày nay, đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến câu nói khiếm nhã ấy. Rõ ràng cậu ta có ý không tốt, nếu cứ để cậu ta ở lại nhà tôi chắc sẽ có chuyện không tốt đẹp xảy ra. Tôi đọc được trong mắt cậu ta có đầy dã tâm, dục vọng với tôi, nhưng tôi không thể cất mồm lên nói với chồng được. Tôi biết phải làm sao, thực sự đầu óc tôi không nghĩ được gì nữa, tôi sợ hãi khi phải một mình đối mặt với cháu con riêng của anh rể. Xin mọi người hãy giúp tôi đối phó với tình huống này.
Hòa An
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.