Nhưng rồi chính tôi lại phải trả giá vì cái lý luận tưởng chừng như hợp lý của mình.
Tôi và Minh yêu nhau tính đến khi dọn về sống chung là 12 năm, một quãng thời gian đủ để hiểu đến tận cùng con người nhau (ấy là tôi đã từng nghĩ thế). Minh là họa sỹ còn tôi thì làm truyền thông, một sự kết hợp giữa văn hóa và nghệ thuật, hai cái cá tính cùng chung một đích đến là cái đẹp nên chúng tôi không mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu.
Minh phóng khoáng, cá tính như một ly cà phê đen đặc sánh mang về từ Ban Mê Thuột, còn tôi, tôi thấy mình giống một ly bạc sửu cho thêm chút muối. Dù thế nào, chúng tôi vẫn chung một điểm đó là đều là cà phê được pha theo một cách rất đặc biệt.
Tôi thích cái cá tính của Minh từ đời sống đến cách anh vẽ tranh, một không gian mà tôi cứ nghĩ tôi đã thấu hiểu, cũng như Minh luôn nhìn nhận về tôi là một ả đàn bà làm truyền thông một mình một cõi, chả khen chả chê nhưng cứ lửng lơ và thích xỉa xói, tưng tửng. Chúng tôi mê đắm cái cá tính của nhau, khi ấy tôi 25, còn Minh 28.
Là hai kẻ cuồng tự do đến mê muội, tôi và Minh chưa hề nghĩ là cả hai đứa sẽ cùng dắt tay nhau đến ủy ban phường để chung tay “giết chết” tình yêu và đăng ký chính chủ cuộc đời để trở thành một bà vợ bỉm sữa và một ông chồng lương lĩnh đủ, ngủ tại nhà. Vì cách nghĩ như vậy nên chúng tôi đã không đăng kí, không cưới mà cứ thế dọn về sống chung với nhau, bỏ qua mọi lời khuyên ngăn từ gia đình, bạn bè, và cả điều tiếng dư luận, vì thực sự với thị phi tôi và Minh chả coi chúng là “cái đinh gì”!.
Hơn một thập kỉ trôi qua với biết bao sóng gió, va chạm, mâu thuẫn, bao lần phải xách va li ra khỏi nhà rồi bao lần quay lại, chúng tôi vẫn ở bên nhau như một điều quen thuộc giống tất cả các cặp vợ chồng bình thường khác. Tuy thế, chuyện con cái thì cái duyên chưa tới nên bao năm chúng tôi vẫn chưa có kết quả, tôi và Minh đều đã nghĩ đến việc thụ tinh nhân tạo nhưng ý định chưa đủ lớn và thú thực là chúng tôi đều cảm thấy cuộc sống như vậy là khá ổn nên chuyện con cái cứ để tự nhiên.
Tâm sự đắng chát của người đàn bà chỉ yêu không cưới
Khoảng gần 2 năm trở lại đây thì tình cảm của chúng tôi có dấu hiệu rạn nứt. Chuyện bắt đầu từ khi Minh đi công tác ở một tỉnh miền núi phía Bắc, nơi sản sinh ra rất nhiều cô gái đẹp nổi tiếng. Minh phải lòng một cô “sơn nữ” ở đó, vẽ rất nhiều tranh về cô ta. Tôi nhìn vào tranh của Minh cũng đủ hiểu cái sự si mê mà anh dành cho người đàn bà đó đến đâu, nhưng phần vì tự tin về mình, phần vì coi khinh đối thủ nên tôi đã bị rơi vào một tình thế thật éo le, không thể ngờ tới!
Một ngày Minh trở về sau chuyến công tác hơn hai tháng, Minh ngồi nói chuyện nghiêm túc với tôi rằng “nàng Thơ” của anh đã có bầu và anh sắp làm cha! Cái tin đó giống như một tiếng sét ngang tai, một con dao sắc lẹm đâm vào tim tôi một nhát, tôi im lặng vì sốc, vì không biết phải nói gì, làm gì trong tình huống này, bỗng chốc từ vị thế “chính danh” tôi bỗng trở thành “kẻ thứ 3” trong câu chuyện, tôi chỉ biết hỏi “Giờ anh tính sao?”
Minh nói muốn được chăm sóc và có trách nhiệm với người đàn bà ấy và đứa trẻ, tôi ngậm đắng mà đồng tình vì thú thực khi ấy mọi cảm giác trong lòng tôi bấn loạn, tôi không biết phải làm sao cho đúng vì tôi và anh chỉ ràng buộc với nhau bằng tình yêu, đâu có phải vợ chồng hợp pháp như mọi người…
Thời gian đó anh đi lại liên tục, rồi đến khi người đàn bà kia sinh con thì anh ở hẳn trên đó không về. Lòng tôi như tan nát, vỡ vụn bởi cái cách mà anh đối xử với người tình 12 năm của mình: Im lặng là câu trả lời duy nhất của anh khi ấy!
Tôi gọi điện, anh không nghe máy, tôi tìm đến tận nơi anh và người đàn bà kia thì được biết Minh và cô ta đã tổ chức lễ cưới đàng hoàng và sống chính danh như một cặp vợ chồng viên mãn. Tôi thấy khủng hoảng tinh thần trầm trọng, tôi là ai trong cuộc đời Minh đây? Người vợ – người yêu- hay người tình- người xa lạ- người cũ? Không một câu trả lời thỏa đáng, tôi tìm Minh để được giải đáp về mối quan hệ giữa chúng tôi, về tình yêu của chúng tôi, phải chăng Minh đã thay đổi hoặc tôi đã không hiểu anh đến tận cùng?
Minh nói bỗng nhiên Minh cảm thấy yêu người đàn bà đó, thấy lạ và không hiểu nên muốn khám phá, rồi yêu và khi được làm cha thì anh rất hạnh phúc. Tôi ngồi nghe anh nói như đang nghe thiên hạ kể một chuyện tình chứ không phải là chuyện đời mình, tôi hỏi Minh “Vậy mối quan hệ của chúng ta là gì đây?”. Minh im lặng. Và tôi hiểu: 12 năm bên nhau rồi cuối cùng chỉ là thứ tình cảm mơ hồ, tạm bợ, không ràng buộc, không trách nhiệm cho cuộc đời nhau, vì thế nên Minh mới dễ dàng rũ toẹt mọi thứ để đến với tình mới mà không hề đắn đo, do dự.
Tôi khi ấy không khác gì một ả đàn bà thần kinh, tôi sỉ vả, mắng nhiếc, chì chiết và đổ lỗi cho tất cả. Minh nhìn tôi và nói một câu như đâm vào tim tôi thêm lần nữa “Nếu em có người mới thì hãy cho đàn ông được có trách nhiệm với cuộc đời em, đừng nghĩ yêu không ràng buộc là thứ tình yêu tuyệt đích. Anh đã từng tôn thờ nhưng rồi anh đã nhận ra là mình sai…”
Giờ thì anh đã có hạnh phúc mới, anh có vợ, có con, anh có tất cả trải nghiệm đủ để anh ngạo nghễ rằng anh đã từng sống “bất bại” như thế! Nhưng còn tôi thì sao? Tôi phải làm gì với chính mình đây? Làm sao để sống lại, định hướng lại khi mà tôi nghĩ điều đó chẳng có gì sai trái? Nếu tình yêu đã chết thì ràng buộc nhau bởi trách nhiệm để mà đày đọa nhau sao?
Tôi nghĩ thế có gì sai, “xin mãi là người tình” thì có gì sai? Yêu mà không cưới thì có gì sai? Vậy nhưng…sao tim tôi lại đau đớn đến thế này???
Diệu Quỳnh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.