Ngày đó, tôi là một hoa khôi có tiếng xinh đẹp, học giỏi, con nhà khá giả ở trường cấp ba ấy. Anh học hơn tôi một khóa nhưng khác trường, chúng tôi gặp nhau trong một buổi giao lưu văn nghệ giữa các trường. Rồi anh theo đuổi tôi, tôi nói thật, lúc đó tôi không để ý đến anh bởi xung quanh tôi có quá nhiều người theo đuổi, nhưng tôi từ chối tất cả một phần vì tự kiêu, một phần vì muốn tập trung vào học tập. Hóa ra trong thời gian anh yêu tôi hồi đó anh đã bị “trai trường tôi giữ gái trường tôi” đánh cho rất nhiều trận. Rồi anh đỗ trường học viện hàng không, ngôi trường mà tôi mơ ước, kể từ lúc đó tôi mới chú ý tới anh. Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra anh học hàng không cũng là do anh tìm hiểu và biết tôi khao khát tới cháy bỏng trở thành một nữ phi công giỏi giang.
Nhưng tôi trượt đại học, đó là thời điểm vô cùng khó khăn của tôi, một đứa nổi tiếng thông minh, học giỏi như tôi lại trượt, một đứa tự tin như tôi lại trượt, tôi thật sự bị sốc. Lúc này, những mối tình học trò qua đi, tản mác mỗi đứa một phương chỉ còn lại mình tôi cô đơn, lúc này chỉ còn lại mình anh thường xuyên bên cạnh tôi. Mỗi lần được nghỉ học là anh lại bắt xe từ Hà Nội về quê, chỉ để tặng tôi bông hoa cát tường mà tôi thích, động viên tôi thật nhiều. Nói thật, lúc đó chỉ vì quá buồn với thất bại nên tôi cũng không chú ý đến anh, cũng chẳng có cảm tình với anh và đôi khi còn ghét anh vì anh không có sự nổi bật nào mà lại đỗ trường mà tôi trượt. Thật ra cũng không phải tôi không đỗ đại học, điểm của tôi thừa đỗ nguyện vọng 2 các trường khác, nhưng vì tôi thích học hàng không nên tôi quyết tâm ôn thi lại.
Trời run rủi thế nào, hay chính anh đã sắp xếp, tôi và anh trọ cùng chỗ, rồi anh dạy tôi học mỗi tối. Tôi không ngờ anh thông minh thế, rõ ràng rằng tôi đạt học lực giỏi phải rất cố gắng bằng sự chăm chỉ của bản thân, còn anh thì khác, anh đạt được thành quả như ngày hôm nay vì sự thông minh của một người con trai bản lĩnh. Càng tiếp xúc tôi càng thấy anh thú vị, và rồi thầm yêu anh lúc nào không biết. Nhưng tôi giấu nhẹm và chỉ tập trung ôn thi. Tôi đỗ, tất nhiên người tôi cảm ơn nhiều nhất là anh, nhưng tôi vẫn “cự tuyệt” với tình yêu của anh, bởi tôi muốn thử thách anh.
Suốt thời gian học đại học anh đã chỉ chung thủy với mình tôi mà thôi, rồi ngày anh tốt nghiệp đại học, tôi đã nhận lời làm người yêu của anh khiến anh vỡ òa hạnh phúc. Rồi đám cưới hạnh phúc được tiến hành sau đó một năm, khi mà tôi đã tốt nghiệp ra trường. Ngày đó, đám cưới của chúng tôi là sự mơ ước của bao người.
Tâm sự buồn của người vợ bị cắt buồng trứng
Nhưng cưới nhau suốt một năm trời chúng tôi vẫn chưa có con, chúng tôi đi khám, kết quả khiến tôi sốc, tôi bị u nang buồng trứng. Khi biết tôi bị bệnh, anh đã chăm sóc tôi chu đáo, rồi động viên tôi chữa trị. Nhưng kết quả không được như mong muốn, khối u phát triển quá nhanh và tôi chỉ còn cách cắt bỏ buồng trứng, đồng nghĩa với việc tôi phải cắt đi khả năng làm mẹ. Tôi đau khổ vô cùng, trời đất quanh tôi như sụp đổ.
Tôi không thể có con, đó là sự thật, gia đình anh chỉ có một mình anh là người con duy nhất, anh không thể nào không có người nối dõi. Tuy anh bảo rằng không sao, sẽ nhận con nuôi nhưng sâu trong mắt anh tôi nhận ra nỗi buồn vô hạn, đó là những lúc tim tôi đau đớn vô cùng. Bạn có tưởng tượng được không, nhìn người mình yêu đau khổ, trằn trọc thì khác gì như những nhát dao nhọn cứa vào tim.
Tôi đòi li hôn, anh không đồng ý, nhưng những dằn vặt từ bố mẹ anh dội lên đầu anh khiến tôi thấy buốt nhói. Thật sự, tôi biết anh yêu tôi nhiều lắm và tôi cũng vậy nhưng khoảng thời gian được sống với anh, được bên anh là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc đối với tôi rồi, tôi sẽ không cần điều gì hơn thế, tôi phải ra đi để anh còn phải làm tròn bổn phận của một người con. Tôi lặng lẽ viết đơn xin thôi việc, lặng lẽ làm mọi thủ tục đơn phương li hôn mà không cho anh biết. Anh ngã ngửa khi có giấy triệu tập đến tòa án… anh không đồng ý, đã chạy lại bên tôi khóc thật nhiều, thật nhiều. Các bạn không biết đâu, cảnh hai vợ chồng ôm nhau khóc, đó là giờ phút đau nhói tới tận tim gan, tới từng tế bào. Còn gì đau khổ hơn thế cơ chứ, vẫn yêu thật nhiều, thương thật nhiều nhưng buộc phải chia lìa… đau lắm…
Tôi bỏ đi… Đúng, tôi đã bỏ đi thật xa, trước khi tôi “biến mất” tôi đã khóa facebook, đổi số điện thoại liên lạc. Tôi biết giờ này anh đang điên cuồng tìm tôi khắp nơi, bởi anh đã yêu tôi rất nhiều và tôi cũng yêu anh rất nhiều… Nước mắt tôi rơi vô thức trên chuyến tàu ấy… tôi mong rằng ở nơi xa kia anh được hạnh phúc, còn tôi… có lẽ tôi sẽ hạnh phúc nếu như anh có được hạnh phúc thực sự, dù hạnh phúc ấy tôi không phải là người mang đến…