Thất tình…Nhiều khi cũng vui lắm!

Thất tình…Nhiều khi cũng vui lắm!

Bạn tin không? Khi đang gõ những dòng này, tôi đang là một đứa con gái bị thất tình. Hôm qua thôi, tôi vừa chặn điện thoại, facebook và zalo của chàng trai tôi thích. Kết thúc một mối quan hệ vừa chớm nở với những mơ mộng của riêng tôi với câu nói “Em rất buồn khi em nhắn tin mà anh không trả lời, tạm biệt!”. Vâng, tôi chính thức thất tình!

Tôi là một đứa con gái sống rất lý trí trong mọi vấn đề, trừ tình yêu. Tôi luôn nghĩ: Làm việc là việc của trí óc, còn yêu là việc của con tim. Vì thế riêng với những mối quan hệ tình cảm, tôi luôn là kẻ chiều theo cảm xúc của bản thân mình.

Việc buông lỏng cảm xúc không phải là để dễ dàng với một mối quan hệ nào đó, chỉ là với phụ nữ cung Xử Nữ thì khi mà cô ta sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ yêu đương thì cô ấy cũng đã viết ra một kim từ điển về sự lựa chọn đúng – sai khi yêu rồi. Vì thế, với Xử Nữ như tôi, yêu một ai đó là một việc cần rất nhiều phân vân, do dự, nhưng một khi đã quyết thì tôi sẽ hết lòng với cảm xúc của chính mình!

Tôi thích chàng trai đó, ngay từ phút đầu tiên chúng tôi vô tình gặp gỡ và có dịp chuyện trò, trong thâm tâm tôi đã nghĩ “Đây đúng là người đàn ông tôi thích!”. Tại sao lại không phải là yêu? Cái sự “thích” bao giờ nó cũng mới mẻ, lãng mạn và có phần lạ lẫm, “điên rồ”. Thích đã vậy, nếu là yêu thì phải gấp “N” lần như thế! Tôi chưa sẵn sàng để đến với tình yêu, nên chỉ là thích vậy thôi!

Thất tình…Nhiều khi cũng vui lắm!

Thế nhưng cái “vậy thôi” ấy nó cũng đủ làm tôi khốn đốn vì nhớ. Gặp nhau một lần, nói chuyện với nhau qua mạng xã hội. Từ những câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối cho đến những chủ đề thân mật, nhạy cảm, chúng tôi đều có thể trao đổi rất thoải mái và không hề có khoảng cách. Khi không nói chuyện với cậu ấy, tôi thấy nhớ, bứt rứt, khó chịu…nhiều khi muốn hỏi han nhưng cái sĩ diện lại níu tôi lại, thế là lại rơi vào trạng thái thấp thỏm vì chờ tin nhắn, lần mò facebook để tìm hiểu “sơ yếu lí lịch”, rồi mường tượng đủ thứ. Cái thời gian để cảm xúc trôi nổi như vậy, người tôi cứ lâng lâng, mê mê, những cảm xúc rất mới lạ mà đã lâu rồi tôi không được cảm nhận. Nghĩ về cái cảm giác “xa xỉ” ấy tự dưng hiện hữu, lòng tôi thấy vui lắm!

Rồi chúng tôi gặp lại nhau, cái tần số “thích” ấy lại hiện hữu tăng dần đều, càng nói chuyện càng thấy hợp nhau, ngay cả khi tôi không nói thì người ta vẫn có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, người như vậy có khi sống cả đời nếu không có phúc phận thì có lẽ chẳng bao giờ gặp được!

Vậy là Bá Nha đã gặp Tử Kì trong kiếp này, còn gì mãn nguyện hơn. Những câu chuyện không đầu không cuối cũng khiến tôi cảm thấy vui cả ngày, chỉ một ngày không gặp tôi thấy nhớ nhung, nhìn thấy người ta thì con tim tôi xao xuyến, thổn thức. Bạn tôi bảo “Đích thị tôi là kẻ lụy tình ở thì tương lai!”. Kỳ lạ thật, nhiều người cứ hay tự cho mình cái quyền được tiên tri thấu thị, tự tôi hiểu tôi là người thế nào mà?

Cái “sóng lòng” qua đi, để lại tôi với yên ả vốn có. Trở về với cuộc sống riêng mình với những lo toan riêng, những cái thực tế đến tàn nhẫn đủ để tôi phân vân, nghi ngại với những quyết định của riêng mình. Sống cho tôi hay sống vì con? Và tôi chọn sống vì con! Một bà mẹ single mom khi chọn sống vì con thì hẳn cô ta sẽ biết mình phải làm gì. Điều đầu tiên đó là triệt tiêu những thứ cảm xúc mới mẻ đang hỗn loạn trong tâm khảm, sử dụng tất cả lý trí để tránh xa “vùng cám dỗ” kia . Xa mặt sẽ cách lòng, vả lại cái thứ tình mới nhu nhú, cũng chẳng phải là thứ mà một gã trai nuôi mộng, ươm mầm cho nó lớn lên. Đàn ông vốn là chúa chóng quên, chỉ có đàn bà là hay ưa hoài niệm. Vậy nên, có lẽ là tôi nên thất tình thôi…

Vậy là tôi bắt đầu chủ động “thất tình” bằng cách nhắn tin dỗi hờn, đau đớn, nhức nhối một mình vì người ta không hồi đáp…Rồi trong một phút lý trí rất – vô cùng mẫn tiệp, tôi đã “xóa” người ta trong mọi phương diện, trừ những kí ức ở trong tim.

Vậy là tôi chính thức thất tình! Bạn hỏi tôi “Sao lại nhạy cảm thế? Sao lại làm thế? Điên khùng…” Tôi chỉ im lặng. Có lẽ nhiều khi cần phải “điên” như thế mới có thể thoát ra được cái mối tình khuấy mãi chẳng thành khối này. Đi đến đâu? Chắc hẳn nếu lửng lơ như thế, tôi sẽ tự giăng bẫy chính mình, còn đi xa hơn…cái kết nào cho tôi và người ta khi mà cái nhân duyên giống như hai đường song song đi bên đời nhau?

Vậy nên, tôi quyết định thất tình! Nghe mấy câu chuyện “Phụ tình – Tình phụ” chắc bạn mường tượng tôi đang tả tơi lắm! Không bạn ơi! Tôi đang cười vì tôi thất tình, và tôi thực sự thấy vui vì điều đó! Đừng nghĩ thất tình là cái gì khủng khiếp lắm, bởi vì ít ra là tôi cũng đã từng được yêu, và đó thực sự là một điều hạnh phúc!

 

Châu Phượng Quỳnh

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.