“Thế nào? Anh có… khỏe như tình cũ của em không?”

“Thế nào? Anh có... khỏe như tình cũ của em không?”

Mai xinh đẹp có tiếng cả vùng quê, nói chua ngoa một tý thì thanh niên xếp hàng ở đầu ngõ nhà cô dài hàng đàn, tối nào chó nhà cô cũng sủa đến nỗi viêm cả họng vì trai lại đứng ngoài đường huýt sáo làm duyên với Mai.

Nhiều anh đưa đón nên Mai cũng có nhiều sự lựa chọn, trong đó có hai chàng trai kẻ tám lạng người nửa cân theo đuổi cô ác liệt nhất là Cường và Dương. Cường thì đẹp trai và khéo miệng, còn Dương thì ít nói nhưng theo đuổi rất kì công, tấn công mọi hướng kể cả họ hàng nhà Mai, Dương từng tuyên bố sẽ lấy cho bằng được Mai làm vợ, nếu không anh ta sẽ ở vậy, đủ để thấy quyết tâm của Dương lớn đến thế nào.

Ngày ấy, còn trẻ, mới 18 nên Mai chỉ thích mấy anh đẹp trai dẻo mỏ nên lựa chọn Cường là lẽ đương nhiên. Kể từ khi Mai công khai tình cảm với Cường thì Dương có phần giảm tần số theo đuổi nhưng vẫn nói với Mai “anh biết em cuối cùng cũng là của anh thôi nên em cứ yêu người khác đi, anh sẽ chờ!”.

Khi đó, dù Mai cũng cảm kích trước tình cảm của Dương nhưng vì đã chấp thuận lời yêu Cường và say mê tình đầu nên Mai cũng bỏ ngoài tai lời thề nguyện của Dương. Yêu Cường thời gian đầu, Mai sống trong thời kì đẹp nhất của thời con gái, được Cường nâng niu, yêu chiều, quan tâm…khiến Mai cảm giác như mình như một cô công chúa gặp đúng chàng hoàng tử của đời mình, vì thế  chuyện Mai trao cái trong trắng cho Cường cũng là điều dễ hiểu.

“Thế nào? Anh có... khỏe như tình cũ của em không?”

Tình cảm được một thời gian đang từ biên độ nồng cháy chuyển sang giai đoạn nhạt dần đều, cái tình non trẻ của hai thanh niên mới lớn thường mong manh, dễ vỡ dù hai năm trôi qua, Mai đã 20 còn Cường đã 25 tuổi, Cường bắt đầu chán cô người yêu đã hết khía cạnh để khám phá, anh ta đã có công việc ổn định và gia đình giục lấy vợ, nhưng anh không muốn lấy Mai, một cô sinh viên năm hai chưa có cơ đồ, chỉ được cái xinh, còn lại thì …nhạt, ấy là Cường thấy vậy. Trong khi xung quanh biết bao cô đồng nghiệp xinh tươi, có công việc ổn định và tỏ ý với Cường, bố mẹ anh cũng muốn anh lấy vợ có nghề nghiệp ổn định đỡ phải lo nghĩ, thế là Cường rũ bỏ Mai như vứt bỏ xong một món hàng đã hết hạn sử dụng.

Mai như một kẻ tâm thần trong thời gian đó vì bị phụ tình, thậm chí còn phải dùng thuốc an thần vì cú sốc quá lớn, cô vẫn nghĩ cô và Cường nhất định sẽ nên duyên, nhất định là vợ chồng nên cô đã yêu anh hết mình, công khai mối quan hệ với tất cả làng trên xóm dưới, giờ bẽ bàng thế này, cô biết sống sao? Hôm Cường cưới, Mai lú lẫn đến mức uống thuốc ngủ tự vẫn, may mà gia đình cô phát hiện và cứu kịp.

Dương chính là bác sỹ đã rửa ruột cho cô ngày hôm ấy, nhìn người con gái mình yêu bao năm bi lụy và khốn khổ vì tình thế này, anh cầm lòng không đặng, tình cảm chưa bao giờ có được lại trỗi dậy, anh lại quyết tâm theo đuổi Mai một lần nữa. Những ngày khủng hoảng tinh thần và đau đớn cả về thể xác đó, Dương đã giúp Mai vượt qua, Mai bắt đầu lại việc đi học bình thường và quyết tâm tốt nghiệp đúng kì hạn, cô chấp nhận lời yêu Dương vì cảm kích trước tấm lòng của anh đã giúp đỡ cô khi cô gặp nạn.

Yêu nhau, Mai và Dương cũng phải vượt qua bao nhiêu áp lực dư luận ở cái thị trấn bé tý và rỗi chuyện này. Nhất là họ đã biết về tiểu sử câu chuyện tình yêu của Mai và Cường, nhưng như Dương nói “anh không quan tâm, anh yêu em!” khiến Mai thấy yên tâm hơn với tình cảm hiện tại của mình.

Nhưng, cái thói ghen tuông của đàn ông luôn rất mạnh mẽ nhất là khi chứng kiến người con gái của mình đã mất trinh với tình cũ. Khi biết Mai đã dâng hiến tất cả cho Cường, thậm chí trong một lần say Mai còn dại dột kể chuyện mình phá thai với Cường cho Dương nghe khiến anh không thể thoát khỏi ám ảnh về chuyện đó. Đến khi đụng chạm vào Mai là Dương lại gặp ám ảnh rằng người yêu mình đã bị “thằng Cường” xâm phạm, cái cảm giác xấu xí ấy mỗi ngày một to dần lên khiến Dương không thể nào xóa được, khi nhìn thấy Mai chờ đợi mình, nhìn thấy tấm thân đang mời gọi là Dương lại cảm thấy khó chịu và ghê tởm Mai. Dù anh cố xóa đi những cái ý nghĩ đen tối ấy nhưng vẫn không sao xóa được, có lần đang ân ái Dương thấy Mai rên rỉ nên buột miệng nói “Thế nào? Anh có khỏe như tình cũ của em không?”, câu nói khiến Mai chết lặng, bỗng dưng tất cả cảm xúc chết lịm chỉ còn lại sự bẽ bàng, đau đớn khi cô bị Dương hạ nhục ngay trên giường.

“Thế nào? Anh có... khỏe như tình cũ của em không?”

Tàn cuộc yêu, Mai nhẹ nhàng nói với Dương “em không muốn nghe anh nói những lời ấy, cái gì đã qua thì để nó qua, anh đừng làm em đau thêm nữa?”, Dương không nhìn vào mắt Mai mà chỉ ậm ừ, trong lòng anh vẫn còn nguyên cảm giác hả hê khi nói ra những lời mà anh nghĩ từ lâu trong lòng.

Dường như việc nói ra lời hạ nhục người yêu lần trước quá dễ dàng và làm Mai cảm thấy ân hận, đau đớn nên những lần sau Dương lại cho phép mình nói những lời như thế “em thích không? Có thích như lúc Cường làm với em không?”, Mai nước mắt chảy tràn, cuộc ái ân không khác gì hiếp dâm, cô chỉ muốn đẩy Dương ra nhưng Dương cứ đè nghiến cô xuống cho thỏa chí hèn.

Sau những lần ân ái như tra tấn ấy, Mai bắt đầu muốn buông Dương ra, vì cô không thể chịu nổi một người đàn ông không độ lượng như vậy, nhưng còn dư luận, xóm làng, gia đình, ai cũng biết cô và Dương yêu nhau, biết cả chuyện Dương hứa sẽ lấy cô làm vợ, chấp nhận cả việc cô từng chọn Cường trước đây, Mai không dám nghĩ tới hậu quả khi phải chia tay với Dương sẽ khủng khiếp như thế nào khi mang tiếng gái hư?

Còn Dương thì vẫn không thể buông bỏ cái tư tưởng ám ảnh về tình cũ của Mai, dù thi thoảng anh vẫn nói không quan tâm đến quá khứ nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện Mai từng có thai, từng tự vẫn vì Cường là lòng Dương lại trỗi dậy sự ấm ức, vì thế mỗi khi đày đọa Mai anh lại có cảm giác hả hê phần nào…

Hoa Nguyễn

 

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.