Tôi là An, năm nay 32 tuổi, làm việc ở một công ty chuyên về công nghệ thông tin ở Hà Nội. Cách đây 5 năm, tôi đã kết hôn và có một đứa con gái 3 tuổi. Vậy nhưng tôi đã ly dị vợ mình cách đây 2 năm rồi. Hiện tại đang sống một mình.
Nói về cuộc đời tôi, nếu ai ở trong ngành của tôi sẽ hiểu rằng, con trai mà đã theo ngành này thì cực kỳ khô khan và nhàm chán, đó là sự thật. Bởi chúng tôi chủ yếu làm việc với máy tính và ít tiếp xúc với môi trường bên ngoài. Chúng tôi không khéo ăn nói, thường trầm tính và đôi lúc làm người khác phát cáu vì sự lặng yên ấy, trong đấy có vợ cũ của tôi.
Vợ cũ của tôi làm việc ở một công ty truyền thông, chúng tôi trước đây công tác cùng một tòa nhà, tôi gặp nàng sau một lần đi cầu thang máy sau đó lân la hỏi số. Vợ tôi làm truyền thông, tính tình cởi mở và năng động, như một dòng nước mát làm dịu và thức tỉnh lòng tôi lúc ấy. Tôi mê mệt nàng, quyết tâm lấy được nàng làm vợ.
Vậy rồi sau 1 năm tìm hiểu, tôi ngỏ lời và nàng đồng ý. Ngay sau đó nàng sinh hạ một cô công chúa bé cho gia đình nhỏ của tôi. Mọi việc chắc có lẽ sẽ an bình đến suốt đời nếu không có chuyện vợ tôi bắt đầu ca cẩm suốt ngày vì tôi vô tâm và không hề tâm lí. Tôi đã ít nói sẵn, lại khô khan và lầm lì, nàng lúc nào cũng cáu bẳn với tôi.
Nàng trách tôi không cùng chia sẻ việc nhà, không cùng chăm con, nhạt nhẽo và lúc nào cũng chỉ biết đến máy tính. Nói thật là cái bản tính tôi như thế rồi, tôi không thể thay đổi được. Nhà thì trước đây sống một mình, rồi có sống chung thì sống cùng mấy thằng bạn học cùng ngành với nhau, bản tính luộm thuộm đã ăn sâu vào máu. Tôi không thể thay đổi được.
Cộng thêm việc mẹ tôi cực kỳ hay bắt bẻ nàng, mỗi lần sang nhà bà đều trách cái này mắng cái nọ, bảo rằng vợ tôi nhác nhớn và không biết chăm lo cho gia đình. Đặc thù công việc của vợ tôi cứ phải đi công tác suốt, cứ phải nhờ bà nội sang chăm, rồi mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu cứ thế lớn thêm mỗi ngày.
Sau 3 năm kết hôn, vợ tôi đơn phương ly hôn và chuyển công tác vào miền Nam làm việc. Nàng xin lỗi tôi vì đã không thể cùng tôi đi tiếp, bởi nàng đã quá mệt mỏi và nghĩ rằng ngay từ đầu mình đã sai khi quyết định lấy tôi làm vợ. Mâu thuẫn của chúng tôi không phải là ngày một ngày hai, ai cũng đã cố kìm lòng lại và suy nghĩ cho cả hai nhưng tình hình sau nhiều lần cũng thể khá khẩm hơn. Lỗi chính là ở tôi, tôi biết. Nếu tôi không phải là một người trầm tính, nếu tôi bớt khô khan, lãng mạn hơn, chia sẻ với vợ hơn và mẹ tôi không làm khó nàng thì chuyện sẽ không đến mức như ngày hôm nay.
Mẹ tôi ban đầu cứ nghĩ vợ tôi giận thì bảo thế thôi, bà không biết rằng nàng đã quyết định và thực hiện việc ly hôn từ lâu rồi. Vợ yêu cầu được nuôi con và hứa sẽ để hè cháu về chơi với tôi cho tới khi vào năm học mới.
Cuộc sống vẫn cứ thế dần trôi, 2 năm sau, tôi đã trưởng thành hơn và trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi hiểu lỗi lầm của mình hồi đó, tự trách bản thân suốt 2 năm qua và không còn đi vào vết xe đổ một lần nữa. 2 năm qua, vợ tôi chưa một lần nào gặp mặt với tôi chính thức cả. Nàng chặn mọi thông tin, chỉ nhờ người mang cháu đi về mỗi dịp hè và đều liên lạc với tôi qua email. Tất cả về nàng tôi chỉ được nghe qua giọng líu lo của con trẻ.
Năm nào về, cháu cũng kể với tôi về cuộc sống của cháu ở nơi đó. Có vẻ như là hồi đầu mới vào, hai mẹ con cực kì vất vả, nhưng 1 năm trở lại đây thì đã hoàn toàn khác hẳn. Một lần, lần ấy con có về thăm tôi nhưng mới được 1 tuần thì cháu nhớ mẹ quá khóc toáng lên không chịu ngủ dù tôi đã vỗ về hết mức rồi. Tôi không biết làm sao, bèn bối rối gọi điện thoại cho vợ cũ để bàn bạc. Nàng bảo tôi, đợt này nàng đang bận không thể ra đón cháu được, tôi có thể trông con và gọi video trực tuyến mỗi tối cho nàng gặp cháu cho đỡ nhớ hay không.
1 tuần tiếp theo, tối nào hai mẹ con cũng rúc rích chuyện trò. Nhìn người từng là vợ mình qua màn hình ipad, tôi vừa ngỡ nàng lại càng buồn hơn. Nàng đẹp, đẹp hơn rất nhiều. Nàng trẻ ra, trông thanh thoát và có gì đấy rất cuốn hút. Vẫn giọng nói ấy, vẫn ánh mắt ấy, mà sao giờ đây đổi thay đến vậy. Nàng gửi ảnh của nàng cho con xem đỡ nhớ, tôi lại được dịp ngắm nàng nhiều hơn. Thân hình này đúng là của gái một con trông mòn con mắt, chỉ tiếc là tôi đã đánh mất một viên ngọc quý từ lâu rồi.
Mẹ tôi thấy ảnh nàng, bèn như đi guốc trong bụng tôi, bàn tính bóng gió hỏi tôi hay là giờ quay lại. Liệu có được không? Hay chỉ là một giấc mơ hão huyền? Tôi thực sự rất mong gia đình mình được đoàn tụ như bao nhà khác. Các bạn nghĩ tôi còn có cơ hội không?
Nguồn: Theo Một thế giới
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.