Tôi bị chị chồng giáo huấn tả tơi vì phê bình cháu ngày Tết

Tôi bị chị chồng  giáo huấn tả tơi vì phê bình cháu ngày Tết

Tôi mới kết hôn được 5 tháng, phần lớn thời gian tôi ở trên Hà Nội, chỉ khi rảnh rỗi hoặc dịp lễ tết, giỗ chạp tôi mới về quê với bố mẹ chồng. Nên tôi ít va chạm với nhà chồng, tình cảm rất tốt nếu không muốn nói tôi rất được lòng mọi người. Nhưng chỉ với thời gian nghỉ tết ngắn ngủi, tình cảm đó chẳng còn tốt đẹp nữa khi tôi và chị chồng năm lần bảy lượt chạm trán nhau chỉ vì mấy đứa cháu con chị.

Chuyện là khi vợ chồng tôi về quê nghỉ tết, các cháu cũng nghỉ học nên chị gái chồng cho các cháu sang chơi với cậu mợ và ông bà ngoại. Khổ nỗi, bố mẹ chồng tôi già yếu, không thể chăm sóc, trông nom các cháu được. Một tay tôi phải trông 3 đứa cháu lớn bé, mà chẳng đứa nào ngoan ngoãn, dễ bảo cả. Hơn nữa, tôi đang bầu bì ở tháng thứ 3, nghén ngẩm, chẳng ăn nổi thứ gì. Chị gái đưa sang 3 đứa con, lớn nhất 9 tuổi, bé nhất mới 3 tuổi để tôi trông nom, chăm sóc vì chị còn phải buôn bán mấy ngày tết. Tôi mới đầu cũng nghĩ đơn giản, chị bận thì mình trông nom hộ, cho cháu ăn, tắm gội thay anh chị, chẳng nề hà gì. Nhưng khi ở cùng tôi mới biết, việc trông trẻ chẳng dễ dàng gì. Thằng lớn thì chỉ thích chơi game trên máy tính, nó ôm riệt máy tính của tôi từ sáng tới chiều; đứa nhỏ nhất thì suốt ngày đòi bế ra ngoài chơi, khiến tôi mệt lử; cháu gái thứ hai của chị 6 tuổi thì chỉ thích đồ trang điểm, làm đẹp có vẻ nhẹ nhàng, đỡ làm tôi mệt nhất. Việc các cháu dùng đồ của tôi để giải trí thì tôi chẳng có gì băn khoăn, nhưng việc cháu lớn ngồi máy tính chơi game nhiều rõ rằng không tốt, tôi nhắc nhở không được, buộc lòng phải thu máy tính lại. chỉ cho cháu chơi 2-3 tiếng/ ngày. Cháu thứ hai bôi mỹ phẩm lên mặt cũng không tốt đối với làn da trẻ con, tôi không đồng ý, chỉ cho cháu dùng những đồ ít gây hại. Còn chưa kể đến việc cháu dùng làm hỏng, vỡ và lộn hết màu bộ mỹ phẩm “sịn” của mình nên tôi hạn chế không cho cháu dùng. Được ngày thứ nhất, thứ hai tôi cho các cháu thoải mái nghịch theo ý mình nhưng đến những ngày sau, tôi hạn chế thì các cháu ấm ức, không vui. Trước mặt tôi, các cháu không nói gì nhưng về với mẹ các cháu nói tôi không cho cháu mượn đồ, thu lại và quát nếu cháu không đồng ý. Điều các cháu nói, tôi chẳng chấp vì nó là trẻ con, chưa hiểu chuyện. Nhưng vấn đề đáng nói là chị gái chồng lại suy diễn theo hướng tôi keo kiệt, khó tính mà không nghĩ theo hướng tích cực là tôi lo cho sức khỏe của các cháu. Chiều 30 tết, trong bữa cơm tất niên, có cả gia đình chị nói tôi không ngần ngại “này mợ H, chị nói để mơ rút kinh nghiệm đối với các cháu ruột của mình thì đừng có so đo, tính toán. Cháu có quý thì mới mượn đồ chơi. Nếu mợ không cho thì thôi, đừng quát, chửi cháu tội nghiệp”. Tôi hơi ngớ người, vì chị suy diễn như vậy, nhưng nhớ ra chuyện tôi không cho cháu dùng mỹ phẩm, nên thanh minh, những điều đó không tốt cho trẻ con. Nhưng chị chỉ cho đó là lời ngụy biện của tôi cho hành động keo kiệt, so đo của mình. Tôi cũng chẳng muốn làm không khí nặng nề, chỉ im lặng cho chị chỉ trích mình ích kỷ, hẹp hòi. Nhưng đến hôm mùng 1, khi cháu trai và chị có hành động không lịch sự  thì tôi không thể nhịn và thấy ấm ức vô cùng.

Tôi bị chị chồng  giáo huấn tả tơi vì phê bình cháu ngày Tết
Chị luôn miệng chỉ trích  tôi ích kỷ, hẹp hòi

Các cháu ruột trong nhà, tôi đồng loạt mừng tuổi 500 ngàn mỗi bao lì xì. Ở quê với mức đó cũng tương đối, không phải là thấp, hơn nữa, thu nhập của vợ chồng tôi có hạn, trong khi gia đình lớn bé có tới 8 cháu ruột thịt. Nhưng khi nhận lì xì xong, cháu chạy vào bếp đưa cho mẹ, khi đó, tôi lại đi vào bếp lấy đồ ăn và dọn cơm cho gia đình chị. Chị chồng tôi bóc ra, nhìn cười khẩy nói “có thế thôi à”. Cháu bé nói “mẹ ơi 500 ngàn đấy.” thì chị cáu to như cố tình để tôi nghe thấy “biết rồi, nhưng rõ là keo kiệt mà, làm nhiều tiền thế mà mừng tuổi cháu ruột có vậy. Không lẽ bảo con đừng lấy”. Lập tức, cháu bé cầm lại đưa cho tôi nói “ít quá mợ ạ. Cháu không lấy đâu. Trả cho mợ”. Tôi bàng hoàng và đầy ngạc nhiên vì hành động của mẹ con chị, tôi giải thích cho cháu rằng mừng tuổi chỉ là hình thức để mang đến may mắn. Cháu còn bé đừng quan trọng đến vật chất nhiều, chỉ cần nghĩ đó là tình cảm của người lớn giành cho cháu. Rồi việc cháu trả lại, hoặc chê, bóc trước mặt người lớn là bất lịch sự, không ngoan, người khác sẽ chê cười. Tôi nghĩ việc tôi giải thích và góp ý với cháu chẳng có gì sai nhưng chị lại làm ầm lên, cho rằng tôi coi thường chị không biết dạy con; tôi dạy cháu khác nào vỗ vào mặt chị. Mặc cho tôi thanh minh, chị vẫn nói là tôi cậy mình có học mà coi thường, khinh chị; tôi dùng lời lẽ “khéo” để mắng vốn chị. Thực lòng tôi mệt mỏi với sự suy diễn của chị, tôi nói lại rằng chị đang làm quá mọi chuyện lên, lời nói của tôi chỉ đơn giản để cháu hiểu việc làm của mình chưa tốt mà sửa chữa. Cũng do ấm ức, trong lời lẽ của tôi cũng hơi quá khi tôi nói, nhìn vào hành động của con trẻ, người ta sẽ đánh giá về sự dạy dỗ của bố mẹ. Mặc cho tôi và mọi người giải thích, chị vẫn một mực lên án, giáo huấn tôi về tội ích kỷ, hẹp hòi, coi thường chị. Quá mệt mỏi, ức chế nhưng tôi vẫn nén chịu nghe chị chỉ giáo, cuối cùng tôi phải xin lỗi chị mới dừng giáo huấn. Tôi biết, dù có chấp thì cũng làm được gì khi tôi vừa là em, vừa là dâu mới của gia đình. Nhưng lòng tôi thấy ấm ức khi chị dương dương tự đắc, như thể chiến thắng, làm tôi bẽ mặt trước mọi người. Tôi biết, có được lần này, sẽ có lần khác, mà hơn hết tôi không muốn nhưng điều tương tự tái diễn. Tôi biết phải làm gì đây khi đối mặt với chị và để những ngày sau chị không gây khó dễ cho tôi bằng sự suy diễn, ảo tưởng của mình.

Mai Hoa

Xem thêm

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.