Từ trước tới giờ tôi bị mọi người coi là kỹ tính và cầu toàn. Bởi cái gì tôi cũng chọn rất kỹ và rất ưa hình thức. Nhiều người còn bảo sau tôi chọn chồng chắc phải đẹp như diễn viên điện ảnh mất. Đúng tôi rất ưa cái đẹp và cầu toàn, mọi thứ đều được tôi đánh giá bởi cái đẹp nhưng chỉ duy nhất con người là tôi không căn cứ vào điểm đó để nhìn nhận.
Nghĩ cũng thật buồn cười, tôi thích cái gì cũng phải đẹp, phải toàn diện. Ấy vậy mà khi lớn lên tôi lại chấp nhận yêu một anh xấu một cách kinh khủng – đó là chồng tôi hiện tại. Tả ra cái vẻ bề ngoài của anh, có khi nhiều người còn nghĩ vợ gì mà quá đáng, đi bêu xấu chồng như thế. Nhưng quả thật là bây giờ làm vợ anh rồi, tôi vẫn chưa bao giờ thấy chồng mình hết xấu.
Quen nhau là do được giới thiệu, mới nghe thì được cái mác to oành: nào trai Bách Khoa, hiền lành, tử tế, rất có hiếu với mẹ cha và có nghề nghiệp ổn định. Chỉ cần có vậy là tôi đã tạo điều kiện hết mức cần thiết để anh tiếp cận, tìm hiểu dù bước đầu chỉ là gián tiếp. Ngày đó, mạng xã hội chưa phát triển nhiều như bây giờ, facbook chưa được phổ biến, chúng tôi liên lạc với nhau chủ yếu qua yahoo.
Thế nên, ảnh ọt “mặt hàng” ra sao tôi cũng không được rõ. Chẳng lẽ vừa nói chuyện, là con gái lại đi xin ảnh con trai, nên tôi cứ tù mù làm quen và nói chuyện như thế. Chỉ là những câu chuyện vu vơ, không đầu, không cuối mà dần tôi và anh đã yêu nhau. Cảm giác, một ngày không được gặp nhau chát chít, buôn điện thoại là không thể chịu nổi.
Tôi thật may mắn khi có một người chồng như anh (Ảnh minh họa)
Qua lại trò chuyện được 1 thời gian mà đợi mãi không thấy anh tỏ ý tò mò muốn biết mặt tôi. Thôi thì mình là người chủ động. Tôi năm lần bảy lượt hẹn anh mà không được. Lần nào anh cũng đang đi công tác, không có mặt ở Hà Nội.
Tôi quả thật rất muốn gặp anh nên lần này phải làm thật cứng. “Nếu lần này anh không sắp xếp gặp em được thì sẽ không bao giờ chúng ta được gặp nhau nữa”. Nghe thấy tôi nói vậy, anh vội vàng xin lịch hẹn. Tôi như mở cờ trong bụng vì biết mình đã tóm được trái tim của anh.
Cũng hồi hộp lắm với cái buổi đầu gặp mặt ấy. Đến đúng chỗ hẹn, đúng bàn mà tại sao tôi lại không thấy một chàng hoàng tử nào. Trước mắt tôi chỉ có 1 anh có vẻ đứng tuổi, béo ục ịch ngồi đó. Tiến lại gần thì lúc đó có lẽ anh đã nhận ra đối tượng, đứng lên cười nói ra vẻ “chúng ta đã tìm thấy nhau”. Nhưng thật lòng là thấy anh cười tươi mà tôi như muốn khóc. Bởi một điều là anh cười chắc chắn 1 điều sẽ chẳng còn nhìn thấy tôi ở đâu.
Sao lại có người mắt béo tẹo thế này? Là câu hỏi trong đầu tôi lúc đó. Ngay lúc đó tôi đã muốn tranh thủ lúc anh cười, không thấy tôi mà biến mất khỏi hiện trường. Rồi lấy lại tí sinh khí ngắm thêm anh chút nữa. Sao cái mũi lại to chiếm hết gần nửa khuôn mặt thế kia, sao cái môi dưới lại dày đến nỗi muốn kéo trĩu xuống cằm. Dưới ánh đèn mờ ảo đó mà sao tôi vẫn nhận thấy lớp da của anh có vẻ bị lồi lõm thái quá thì phải. Ôi chao, người đàn ông của đời tôi đó!
Nín lòng theo phép lịch sự tôi vẫn ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện. Nhưng thật bất ngờ, sau buổi gặp đầu tiên ấy, tôi đã thực sự không còn bị vẻ ngoài thua thiệt của anh làm ảnh hưởng. Tôi đã say anh – mối tình đầu của đời mình. Từ đó, tôi và anh chính thức là 1 cặp, hợp nhau đến từng sở thích và quan điểm sống. Có được anh, lúc nào tôi cũng thấy thật may mắn và hạnh phúc.
Chẳng còn đắn đo, do dự tôi chỉ đợi anh cầu hôn. Một đám cưới trọn vẹn được diễn ra và tôi nắm được hạnh phúc của mình đến tận giờ – sau 8 năm ngày cưới. Hiện nay tôi đã có 2 con đủ nếp đủ tẻ, ngoan ngoãn đáng yêu và một ông chồng chuẩn không cần chỉnh. Với anh tôi chưa bao giờ biết nói 2 từ “hối hận”.
Đến giờ thì chắc mọi người đã không nghĩ tôi là đứa chỉ biết đánh giá mọi thứ bởi vẻ bề ngoài, là đứa ưa hình thức nữa đâu. Vì thế, các bạn gái chưa chồng, chị em hãy theo tôi đi tìm cái đẹp trong những con người xấu đến độ kinh khủng như chồng tôi để tận hưởng 1 cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn như tôi.
Nguồn: Theo Phụ Nữ Online
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.