Tôi đau đớn tột cùng khi phải dứt bỏ núm ruột của mình

Tôi lấy chồng từ năm 21 tuổi, với một mối tình cũng chẳng phải là sâu sắc gì, như theo các cụ nói thì là do số phận sắp đặt có nợ phải nên duyên với nhau. Trải qua 5 năm đầu với một bé gái ra đời, cuộc hôn nhân của tôi được coi là hạnh phúc khi cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm, tuy thu nhập không cao nhưng cuộc sống cũng không hề khó khăn.


21 tuổi tôi theo chàng về dinh

Cuộc sống trở thành niềm ao ước của nhiều gia đình khi tôi sinh thêm một bé trai, hai vợ chồng có nhà cao cửa rộng, thu nhập ổn định, con thì đủ cả trai cả gái. Nhưng ngay sau đó là chuỗi ngày tôi sống trong mòn mỏi, sinh con trai được một tháng thì số đêm chồng ngủ ở nhà chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Cũng vật vã cũng đau khổ, cũng làm mọi cách, kể cả tạo nên căng thẳng nhưng chồng tôi vẫn đâu vào đấy, vẫn là những cuộc vui chơi thâu đêm, tiền tiêu không cần biết đến ngày mai, không cần biết vợ con cần gì và muốn gì. Tôi từ giận dỗi, vật vã, dọa nạt cuối cùng chấp nhận điều đó như một điều đương nhiên, sống trầm lặng ngày đi làm, tối về với con, không còn những cuộc gọi điện hỏi chồng đi đâu, làm gì, và khi nào về nữa. Chấp nhận sống vậy vì con và vì cái gì đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi.

Chồng tôi có dấu hiệu của người sử dụng ma túy đá, có nhân tình bên ngoài, mà có lẽ họ cũng đã ở với nhau lâu rồi, còn xưng vợ chồng ngọt ngào với nhau, chồng tôi gọi mẹ của cô ấy là mẹ. Tôi đón tin đấy với một sự dửng đưng đến tôi cũng không ngờ nổi và cứ vậy mà sống tiếp. Nhưng sự chấp nhận đấy của tôi có lẽ nằm ở một cái khuôn khổ nào đấy khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Chồng tôi liên tục về căn nhà thuê đòi tiền vợ, gây sự đánh đập với bất kể lý do nào. Không ít lần tôi phải nhờ đến sự can thiệp của pháp luật và cũng không ít lần tôi rời khỏi căn nhà đó với thương tích đầy mình. Nhưng rồi vẫn là tha thứ, vẫn là cho cơ hội và bao biện cho mình vì thương con.Thời gian cứ thế trôi được hai năm, vào một ngày đẹp trời chồng tôi trở về nhà đem theo một khoản nợ không giấy tờ nhưng không trả không được. Căn nhà phải bán đi để trả nợ, ngày chuyển đi chồng tôi khóc hứa sẽ thay đổi, sẽ làm lại. Tôi tự nhủ trong lòng rằng sẽ cố gắng cùng chồng để xây dựng lại từ đầu. Đêm đầu tiên chuyển sang căn nhà thuê cũng là ngày tôi chuyển sang một giai đoạn khác.


Tôi ra đi với bàn tay trắng cùng nỗi nhớ con khôn nguôi

Rồi giọt nước tràn ly, tôi bị bóp cổ, bị đạp đá không thương tiếc vì lý do từ trên trời rơi xuống là đi với giai. Lần này tôi phải nhờ đến công an phường. Đêm đó tôi ra đi với đôi bàn tay trắng và trái tim tan nát, con thì không mang được theo.

Từng đêm đối với tôi là nỗi khắc khoải nhớ con nhưng không dám về thăm. Lúc nào cũng trong tình trạng bị rình rập dọa nạt, không ít lần bị chặn đánh ngoài đường. Ngay tại tòa án tôi cũng bị hành hung, nhưng rồi rút cục vẫn là nỗi sợ của mọi người. Giờ tôi như con thuyền vô định, chẳng biết ngày mai mình sẽ ra sao. Tôi dời khỏi căn nhà đó tháng 7/2014 và giờ mọi chuyện vẫn tưởng xảy ra ngày hôm qua.

Nguồn: Theo Ngoisao

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.