Ngay từ những ngày nhỏ, tôi đã mang thân phận của một cô gái xấu xí, niềm bất hạnh ấy vẫn đeo đuổi tôi, đến lượt con gái tôi cũng xấu, lại tiếp tục chịu sự ghẻ lạnh, hắt hủi của mọi người.
Từ những ngày tôi bắt đầu xuất hiện trên cuộc đời này, tôi đã không được sự đón nhận của những người xung quanh. Tôi sinh ra là một cô bé lành lặn, khỏe mạnh, duy chỉ có điều quan trọng nhất là gương mặt tôi xấu đến ma chê quỷ hờn.Tôi mũi tẹt, gương mặt bành thô, răng môi lẫn lộn cái thò cái thụt, mắt hiếng, môi thì dày trong khi cả gia đình nội ngoại hai bên đều đẹp, khiến cho ai nấy trong họ hàng nhà bố tôi đều nghi ngờ về xuất thân của tôi. Thậm chí đến mẹ ruột của tôi cũng không chịu nhận, không muốn bế ẵm tôi, thừa nhận tôi.
Tôi cứ lớn lên từng ngày trong sự khinh ghét của gia đình họ hàng hai bên, sự xấu xí là một cái tội khiến cho mọi người không yêu quý tôi, lúc nào ánh mắt họ nhìn tôi cũng ánh lên sự ghét bỏ, hắt hủi. Biết thân biết phận của mình, tôi ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập, đạt được nhiều thành tích đáng nể, nên dần dần mọi người cũng bớt dần đi, không còn chăm chăm quá nhiều vào ngoại hình của tôi.
Suốt những năm tháng đi học, tự ý thức được về vẻ ngoài của mình, thế nên tôi có phần tự ti, khép nép, chỉ chú tâm vào việc học mà không quan tâm tới các chàng trai khác. Trong khi các cô bạn cùng lớp đều được chàng trai này, chàng trai nọ để ý thì tuyệt nhiên tôi không có một ai hết. Nhiều khi tôi thấy tủi hờn vô cùng, nhưng rồi tôi lại lao đầu vào việc học để quên đi tất cả.
Tôi cứ thu mình như thế cho đến tận những ngày đi làm. Tôi sợ phải tiếp xúc va vấp, sợ những mối quan hệ trai gái vì cho rằng họ chỉ đùa cợt với mình. Nhưng có một chàng trai đã cảm mến và chinh phục được trái tim của tôi bằng sự chân thành thật sự. Anh đẹp trai (tất nhiên là chàng trai nào đặt cạnh tôi cũng đều đẹp hơn tôi), có tài, nhưng lại tán tỉnh tôi, vì lẽ “cô ấy xấu nhưng dễ thương”.
Thế rồi chúng tôi cứ là một cặp đũa lệch yêu nhau như thế, đi đâu anh cũng dẫn tôi theo, bao nhiêu ánh mắt dèm pha, nhưng anh không hề quan tâm mà vẫn hạnh phúc nắm tay tôi, anh bảo “anh yêu vì cái nết, cái tâm thiện trong em”.
Ngày dẫn anh về ra mắt họ hàng nhà tôi, ai trong họ cũng đều mừng, đều ngưỡng mộ tôi vì xấu xí nhưng lại cuỗm được một chàng rể vừa điển trai lại tử tế. Nhưng trái lại, khi tôi về gặp gia đình nhà anh, thì bố mẹ anh đã kiên quyết phản đối, vì không muốn có một nàng dâu xấu như thế, mai kia sẽ ảnh hưởng tới gen giống nhà anh. Nhưng rồi, anh vẫn cứ quyết tâm lấy tôi mặc cho gia đình có phản đối thế nào, anh một mực khẳng định “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”
Vậy là hôn lễ của chúng tôi được tổ chức sau đó một thời gian ngắn. Khỏi phải nói là chúng tôi hạnh phúc tới cỡ nào, tôi sánh bước cùng người chồng của mình trong lễ thành hôn hạnh phúc. Cuộc sống thời gian đầu sau hôn nhân thật tuyệt vời, bố mẹ chồng đã đỡ ghét bỏ vì sự chân thành cũng như khéo léo vun vén việc nhà, chồng yêu thương, săn sóc. Niềm vui ấy càng nhân lên, khi tôi phát hiện mình có thai.
Hàng ngày, tôi luôn mong ngóng được nhìn ngắm thiên thần nhỏ của mình, mẹ chồng tôi thường xuyên làm món này món kia cho tôi ăn, đặc biệt là ăn nhiều trứng gà, với cá chép, nước dừa cho mai kia con sinh ra được xinh đẹp. Bà khuyên tôi thường xuyên nhìn ngắm ảnh của những bé xinh đẹp để con cũng sẽ được xinh đẹp, đáng yêu như thế. Mẹ chồng tôi luôn có một câu cửa miệng “sau này nó mà giống bố chắc sẽ xinh gái lắm đó, đừng có mà giống mẹ, xấu không ngòi bút nào tả nổi”. Nhiều khi nghe thấy như vậy, tôi tủi thân lắm, nhưng biết vì bà thương con, thương cháu, mong điều tốt đẹp đến với con cháu nên tôi không bận tâm gì hết.
Sau chín tháng mười ngày, tôi cũng được gặp thiên thần bé nhỏ của mình. Niềm vui chưa tày gang, khi bà mẹ chồng bế con đặt cái uỵch vào tay tôi “của nợ của cô đây, giống cô như đúc”. Sự đau đớn vẫn chưa hết sau cửa ải vượt cạn, tôi lại phải chịu sự ghẻ lạnh của mẹ chồng vì đứa con sinh ra không được đẹp, lại điều tiếng xì xào của nhà chồng, không được xinh thế này, thế kia, khiến cho tôi thấy tủi hờn và buồn vô cùng. Nhìn ngắm thiên thần của tôi, mà sao tôi như đang mang một bản án có lỗi với con mình, như sinh ra một bản sao lỗi.
Những ngày ở cữ mới thật sự là kinh hoàng với tôi, vì chồng phải đi tu nghiệp nước ngoài nửa năm, nên không thể ở bên cạnh chăm sóc hai mẹ con. Gia đình nhà chồng hắt hủi, không nhìn ngó gì, cơ thể sau sinh yếu nhưng tôi vẫn phải gắng gượng ngồi dậy chăm con, rồi phải tự nấu đồ ăn cho mình, quần áo của hai mẹ con cũng phải tự giặt. Nhiều lúc tủi thân nằm nghĩ, tôi sợ, tôi thương chính bản thân mình, thương con, hai hàng nước mắt lúc nào cũng như muốn trào ra.
Những lần nhìn thấy tôi ôm con mà khóc, mẹ chồng tôi còn lườm nguýt, và buông lời lạnh như dao “rồi cuộc đời con cô cũng sẽ bất hạnh như cô mà thôi, liệu đường kiếm tiền mà cho nó đi thẩm mỹ”.
Nuốt nước mắt vào trong, nhân lúc chồng đi công tác miền Trung tận mấy tháng, tôi xin phép gia đình chồng được về ngoại cho tiện chăm sóc. Như tống khứ được đống của nợ, mẹ chồng tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, bảo tôi về ngay trong đêm.
Những ngày về ở với mẹ đẻ những tưởng được mẹ an ủi phần nào. Ai ngờ, tôi lại càng tủi nhục trăm phần. Mỗi khi nhìn vào khuôn mặt đứa cháu tội nghiệp, mẹ tôi lại thở dài ngao ngán “Biết mình xấu xí thế này thì không biết thân đi, lại còn chồng con, bây giờ thì đẻ ra cái giống xấu xí thế này. Nhục quá con ạ. Xấu thế nào thì ai mà thương cho được”.
Thật sự lúc này tôi thấy bế tắc vô cùng, sinh con xấu cũng là một cái tội sao. Ai chẳng muốn đẻ ra một đứa con lành lặn, khỏe mạnh, xinh đẹp. Nhưng tạo hóa nào cho phép người mẹ được nặn ra hình hài của con đâu?
Mai Trần
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.