Tôi sém chút nữa bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà vì một cây đào Tết

Tôi sém chút nữa bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà vì một cây đào Tết

Tôi năm nay 28 tuổi, là năm đầu tiên ở cương vị vợ, con dâu mới của gia đình. Biết bao lạ lẫm và bỡ ngỡ khi lần đầu tiên đón tết ở gia đình chồng. Tôi xin với bố mẹ năm nay để vợ chồng tôi lo tết từ A – Z, vừa để thể hiện sự đảm đang, tháo vát của tôi vừa hợp với đạo lý vì chồng tôi là con trai trưởng và duy nhất của gia đình. Bố mẹ chồng ban đầu không đồng ý nhưng rồi cũng gật đầu mà không quên nhắc nhở “nhớ mua sắm tiết kiệm con nhé”.

Phải nói thêm về gia đình chồng tôi, không phải giàu có nhưng cũng không đến nỗi nghèo để phải chi ly, chắt góp trong cuộc sống nhưng bố mẹ chồng tôi có tính tiết kiệm trong mọi việc, từ ăn uống đến chi tiêu. Đồ ăn, dù còn thừa một miếng các cụ cũng để vào tủ lạnh mai ăn, đến cái chổi, cùn hết lau mà nếu ở nhà tôi thì đã bị vứt đi từ lâu, các cụ vẫn để quét. Mới đầu tôi thấy như vậy là quá tiết kiệm, hà tiện nhưng sau nghĩ lại đó là tác phong là lối sống riêng của từng gia đình, tôi chẳng có gì để phê phán cả. Năm nay, vợ chồng tôi cắt phép năm nên nghỉ trước một tuần để về sắm tết cho bố mẹ hai bên. Gia đình chồng mang tiếng ở quê nhưng ở trung tâm thành phố của một tỉnh sầm uất. Nên mọi đồ đạc đều phong phú, muốn mua gì cũng có chẳng khác gì ở Hà Nội. Đến ngày 25 âm lịch, tôi mua sắm gần như đủ hết đồ cho gia đình chỉ còn thiếu một cây đào trưng tết nữa là đủ. Mẹ chồng tôi thấy tôi chu đáo cũng mừng nhưng thực tế hai cụ sứ xuýt xoa với nhau, tôi lãng phí. Nào là miến, măng chỉ mua 2 kg là được, cần gì phải 3-4 kg như vậy? Hoa tươi con cắm từ nay đến tết có được không hay lại phải đổi lọ khác, lãng phí quá; mua bánh kẹo bình thường thôi, mua loại ngoại nhập làm gì cho tốn kém; mua thêm lợn giả bò trộn vào chứ mình bò khô không tốn kém lắm… không biết mấy ngày qua, mẹ chồng tôi rên rỉ đại loại thế biết bao câu rồi, tôi chẳng nhớ nổi nữa, nhưng nhớ lời chồng dặn, tôi cứ im lặng cười chẳng nói lời nào.

Tôi sém chút nữa bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà vì một cây đào Tết
Mẹ chồng luôn miệng nói tôi là lãng phí, ném tiền qua cửa sổ

Theo như tính của vợ chồng tôi, và với thu nhập của hai vợ chồng, mỗi thứ chúng tôi mua đều phải đẹp, đắt và đáng giá. Chúng tôi chẳng mua linh tinh, vớ vẩn, chỉ mua những thứ cần thiết nên chưa khi nào tôi bị chê là lãng phí. Tôi đi mua đào, quất về trưng mấy ngày tết, vì lựa chọn theo tiêu chí của mình nên mấy hôm chẳng lựa được cây nào ưng ý. Cuối cùng cũng được 1 cây đẹp cả về thế, kiểu dáng và đầy đủ hoa , quả, lá nụ… vừa nhìn cả hai vợ chồng đều ưng và có giá 8 triệu. Với giá ấy, để mua một cây đẹp vậy là không đắt, và bản thân ở nhà mẹ đẻ tôi, chuyện bỏ ra mươi mười lăm triệu cho một cây đào trang trí là chuyện bình thường. Hai vợ chồng tôi đã thống nhất là mua và sợ bố mẹ tiếc, về chỉ nói 2 triệu. Nhưng thật không may, khi người chở đào đến lại vô tình nói với bố mẹ tôi giá thực. Với 2 triệu, ông bà đã nói vợ chồng tôi lãng phí, ném tiền qua cửa sổ rồi thì với giá thực của nó, không hiểu bố mẹ nói gì nữa. Tôi chỉ ra hiệu cho bác ấy im lặng, chột ý bác ấy cũng không dám nói gì, nhưng tôi thấy mặt mẹ chồng tôi tái đi, bà đang hào hứng xem trồng đào, góp ý đặt chỗ nọ, chỗ kia phù hợp thì tự dưng im lặng, bỏ về phòng không nói một câu. Thôi thì chuyện đã rồi, hai vợ chồng tôi cũng im lặng, xem như không có gì, vẫn lo cơm nước, dọn dẹp.

Buổi trưa hôm ấy, mẹ chồng tôi ăn ít cơm, chẳng nói với chúng tôi nhiều như trước rồi nhanh chóng về phòng nằm. Khi dọn rửa xong, tôi về phòng, đi ngang phòng mẹ, nghe hai cụ nói chuyện với nhau “tưởng được đứa con dâu thu vén, chắt cóp để hãm tính phóng khoáng của thằng N (chồng tôi) ai ngờ gặp ngay loại phá mả. Tôi buồn quá”. Tôi như có ai đó dội vào mặt một gáo nước lạnh, hóa ra mẹ thất vọng về tôi, cho rằng tôi mua bán như thế là lãng phí, là ném tiền qua cửa sổ. Tôi buồn lắm, đứng dựa tường thẫn thờ, chẳng những việc tôi phóng khoáng chi tiền lo cho nhà chồng cái tết chu đáo, hậu hĩnh để mở mày mở mặt lại bị mẹ phán cho cái tội ấy. Mải suy nghĩ vu vơ, tôi không biết mẹ bước ra khi nào, tôi chỉ tỉnh lại khi mẹ quát lớn “lại gì nữa, bày đặt chuyện nghe trộm nữa à?”. Tôi vội vã, hốt hoảng thanh minh thì mẹ gạt phắt đi mọi chuyện “ tôi chưa đập vào mặt cô cái tội nói dối, nghe trộm, hoang phí thì thôi, cô còn cãi gì?”. Khi đó tôi mới lấy lại được bình tĩnh nói “thưa mẹ, việc con mua sắm là bình thường, không có gì lãng phí cả. Còn việc nói dối giá thực cây đào, con sợ mẹ tiếc nhưng thực lòng mẹ thấy đấy, nó rất hợp với nhà mình, có cây đào nhìn nhà sang hẳn. Con xin lỗi, lần sau mua gì con sẽ hỏi ý kiến của mẹ”. Đến đó mẹ cũng dịu giọng, không gắt gỏng nữa mà bỏ xuống bếp nhưng mẹ nói vọng lại một câu khiến tôi chết sững “cũng may còn nhận ra lỗi, không tôi tống cổ cô về nhà mẹ đẻ rồi. Nhà này không dung nạp loại con dâu hoang phí, tiêu tiền như rác như cô”.

Bao nhiêu vui vẻ, hồ hởi trong tôi tan biến, tôi chẳng còn thiết tha gì chuyện tết nhất nữa. Những tâm huyết, tấm lòng, tình cảm của tôi cho cái tết đầu tiên ở nhà chồng dường như bay biến hết. Không những mẹ không ghi nhận lòng tôi mà còn cho đó là một cái tội rất lớn, đáng bị đuổi khỏi nhà. Chẳng hiểu sao, nước mắt tôi cứ thế lăn dài, lã chã, đến khi chồng kéo tôi về phòng thì tôi bật khóc như một đứa trẻ. Anh an ủi, xin lỗi và nói tôi đừng nghĩ nhưng không nghĩ sao được, khi mẹ vỗ vào mặt tôi bao nhiêu câu như vậy? Cố làm như không có chuyện gì nhưng lòng tôi nặng trĩu, mong nhanh hết mấy ngày tết để quay về Hà Nội với công việc, tôi chẳng còn tự tin với cái tết đầu tiên ở nhà chồng nữa. Có ai đã từng rơi vào hoàn cảnh như tôi không? Xin hãy chia sẻ và cho tôi lời khuyên để tôi vượt qua những ngày tết nặng nề này.

Ngọc Ngà 

Xem thêm:

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.