Truyện ngắn: Tình online


Chân dung Nhà thơ, nhà văn, nhà báo Đặng Thị Thanh Hương

Truyện ngắn: Tình Online

Hôm nay lại là một ngày vô vị, buổi sáng Hoài tới văn phòng nhưng chẳng có công việc gì. Mọi người rủ nhau đi hát karaoke, mà hát thì Hoài chúa ghét. Đã lâu Hoài không cảm thấy cuộc sống còn lãng mạn để mà thích những trò chơi vô bổ như hát hò.

Cuộc sống của Hoài cứ trôi đi đều đặn, sáng tới công ty, trưa đi ăn với mấy cô bạn cũ, đầu giờ chiều chạy ra cửa hàng xem xét sổ sách thu chi cùng cô em gái. Chiều năm giờ ba mươi Hoài về nhà nấu cơm và đợi chồng. Tối mỗi người một phòng, Hoài xem ti vi với tất cả các chương trình phim truyện đang chiếu. Chồng Hoài thì ôm cái máy tính tới nửa đêm. Hai người ít khi nói chuyện cùng nhau, thi thoảng chỉ là những câu hỏi liên quan đến công việc, bạn bè vô thưởng vô phạt. Từ ngày lấy Trần, Hoài cho con gái đi du học ở Mỹ. Mọi người cho rằng Hoài để con gái đi học vì hạnh phúc riêng của mình. Nhưng Hoài bảo: cô muốn con gái được giáo dục trong một môi trường tốt. Hơn nữa ngay từ khi con bé còn rất nhỏ Hoài đã cho nó học tiếng Anh ở những trung tâm lớn. Từ ngày con gái đi học xa, Hoài cảm thấy thật trống vắng. Tình yêu với Trần qua giai đoạn đam mê bằng một đám cưới và bây giờ trở về chốn bình yên như muôn cặp vợ chồng khác. Sau hai năm hôn nhân, Hoài và Trần quyết định không sinh con nữa, bởi chuyện đó thật quá khó khăn sau khi đã chạy chữa đủ bề cho cả hai người.

*

Mỗi ngày, công việc của Hoài chỉ còn niềm vui là vào mạng, đọc báo, lướt web và chát với bạn bè. Việc kinh doanh cũng dần ổn định với những khoản thu nhập hàng tháng. Em gái Hoài thay cô quản lý công việc nên Hoài cũng không còn bận rộn như lúc đầu mới mở cửa hàng. Hoài bật máy tính, bỗng nhiên có một nick lạ nhảy vào:

– Hi, mình làm quen nhé! Bạn tên là gì?

– Gấu đấy thôi, không đọc được à?

Hoài trả lời. Nick của Hoài là Gấu26.

– Tất nhiên là biết rồi, nhưng bây giờ là mùa hè mà, sao gấu không đi kiếm mật mà còn ngồi online vậy?

– Mật kiếm đủ rồi, giờ chuẩn bị cho mùa đông thôi. Hoài bật cười.

– Mình tự giới thiệu nhé, mình tên Dương, là nhân viên IT của một hãng viễn thông, còn Gấu?

– Gấu ở trên rừng, tất nhiên sống bằng nghề săn thú rồi.

– Ha, ha… Gấu vui tính quá đấy, vậy hôm nay săn được con mồi nào chưa?

– Hôm nay bực quá chả thấy con thú nào vừa miếng.

– Thế à, hay để mình send cái hình của mình xem gấu có thấy đủ no không nhé.
Cái mặt cười hiện lên trên cửa sổ chát, sau đó là gương mặt của một người đàn ông có đôi mắt đen hun hút sau cặp kính cận. Một khuôn mặt điển trai và còn khá trẻ. Lê Dương- 30 tuổi – Tập đoàn VNPT vinaphone – số điện thoại 0913225566. Mấy dòng trích ngang kèm theo tấm hình làm Hoài bỗng chú ý. Khi online ít người nói tên thật và địa chỉ của mình. Trên cái thế giới ảo này không thể tin đâu là thật đâu là giả. Có khi nàng bảo nàng 20 nhưng lại thành một mụ nạ dòng ngoài 40 tuổi. Khi là một cậu trai học lớp mười nhưng lại có cái nick “man đích thực”, hay “boy đẹp trai” nào đó. Chỉ đến khi nói chuyện một hồi mới biết cậu bé chỉ mê Hary Poter và Võ lâm truyền kỳ… Những kiểu chát chít như thế Hoài đã biết tỏng và chán ngấy. Tấm ảnh người đàn ông trẻ và cái nick chân phương “lêdương IT” làm cho Hoài chú ý.

– ảnh thật hay lấy trên mạng đấy, nhìn đẹp trai gớm nhỉ?

– Đẹp trai à, cám ơn bạn nhé, thế tức là vừa miếng với gấu phải không?

– Gấu lâu rồi không ăn thịt người nên cũng không biết nữa.

– Sao thế, thịt người ngon lắm đấy.

– Ngon nhưng hay bị nghẹn…

– Ha, ha. Gấu làm mình ấn tượng rồi đấy. Gấu cho mình biết tên thật đi.

– Gấu giờ đã là chúa tể của rừng già nên biết tên thật làm gì.

– Gấu không biết à, là chúa tể của rừng thì phải đủ dũng mãnh và vốn sống, không hiểu kinh nghiệm săn thú của gấu có cao thủ không, chỉ giáo cho mình nhé…

– Gấu bây giờ gác kiếm rửa tay rồi.

– Sao lại gác kiếm sớm thế khi ngoài rừng còn bao nhiêu là điều hay ho.

– Hay ho nỗi gì, mật ngọt thì hết lâu rồi, mà rừng thì tan tác, gấu chả thấy cái gì hấp dẫn.

– Đó là vì gấu chưa tìm thấy thôi, mà sao giọng gấu có vẻ chua chát và chán nản thế nhỉ.

– Có gì đâu, vì gấu là gấu mà, đương nhiên gấu đã biết tất cả mọi thứ của rừng.

– Đừng chủ quan thế, đó chỉ là trong khu rừng của gấu thôi, chứ đi ra ngoài còn những thứ chắc chắn là gấu chưa biết.

– Cái gì mà gấu chưa biết nào, chỉ đi..

– Ví dụ, như hoa của rừng khác vẫn tươi, mật ngọt của bầy ong rừng khác vẫn đang tràn trề, gấu đi tìm nữa đi, biết đâu lại thấy.

– Làm gì còn hoa và mật khi mà mọi thứ ở đời này đã quá nhiều thứ bị làm giả.
Câu chuyện của Hoài và gã trai bị đứt đoạn vì mất mạng. Hoài tắt máy. Cũng đã đến giờ ăn trưa. Cô ra khỏi phòng, tự nhiên thấy lòng xốn xang bởi ánh mắt đen thăm thẳm của chàng trai mới quen trên mạng. Hoài thấy cậu bé nói những điều thật sâu sắc. Bất giác Hoài thở dài, cậu còn trẻ thế đương nhiên nhìn cuộc đời nhiều hoa và mật là đúng thôi. Còn với Hoài, cô đã đi qua hai cuộc hôn nhân và hàng chục mối tình. Mà đến tận bây giờ khi quá nửa đời người cô vẫn chưa tìm thấy cho mình một tình yêu đích thực.

Hai mươi hai tuổi, Hoài lấy chồng. Khi đó cô vừa tốt nghiệp đại học. Cô sinh viên trong trẻo ngày đó không đủ sức chống trọi với những cám dỗ phố phường phải trở về quê và lấy chồng. Cuộc hôn nhân không như ý, chồng Hoài là một người đàn ông chặt chẽ và kỹ tính. Sau ngày sinh con gái, Hoài kiên quyết thi cao học để được quay về Hà Nội. Mảnh đất mà ở đó niềm đam mê luôn bỏng rát trong mỗi khát khao của Hoài về một đời sống đủ đầy và tấp nập. Một cuộc sống mà Hoài đã phải phấn đấu bằng con đường học hành. Bằng những giấc mơ triền miên suốt những năm tháng thời thơ ấu. Bốn năm lại đèn sách, thi cử. Hoài ra truờng, hai tấm bằng đủ để cô tồn tại đàng hoàng ở mảnh đất thủ đô. Hoài mua được nhà và xin việc cho chồng rồi đón con gái về Hà Nội. Năng động và tháo vát Hoài còn làm thêm kinh doanh cùng bạn. Cô vẫn thuộc biên chế của một cơ quan nhà nước trong một viện nghiên cứu. Công việc nhàn hạ và thu nhập cũng chẳng là bao. Nhưng để bỏ hẳn ra ngoài làm như nhiều người khuyên khi thấy cô thành công trong việc kinh doanh thì cô lại không muốn. Công việc của viện Văn học này cũng không quá bận, nên ngoài giờ hành chính là cô lại về cửa hàng mỹ phẩm. Mấy năm kinh doanh, Hoài đã  trở nên giầu có. Cô bỗng nổi lên như cồn ở mảnh đất người khôn của khó này khi kinh doanh mặt hàng mỹ phẩm cao cấp dành cho phụ nữ. Tên cô được báo chí ca ngợi như mẫu điển hình phụ nữ thành đạt trên thương trường.

Cuộc sống với người đàn ông chặt chẽ trở nên tù túng. Việc kinh doanh cũng khiến Hoài đi biền biệt. Rồi chồng Hoài có bồ, cô bạn gái mới đã nhanh nhẹn dọn đến ở nhà Hoài. Chồng Hoài nói rằng cô phải bồi thường tuổi thanh xuân cho anh ta ngôi nhà cô đã mua bằng chính công sức của mình. Hoài dắt con gái đi thuê một căn phòng nhỏ trên tầng năm của khu tập thể Bách khoa. Căn phòng nhỏ chuột chạy ồn ào và luôn bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt. Mãi gần một năm sau Hoài mới mua được nhà nhờ làm ăn phát đạt. Ngôi biệt thự đầy đủ tiện nghi sang trọng mà trong đó chỉ có người đàn bà rừng rực sức sống và đầy khao khát với một cô con gái nhỏ. Hoài lăn xả vào các cuộc tình. Như để bù đắp những ngày tháng chật vật giữ gìn và kiềm chế. Các cuộc tình với Hoài như những đợt sóng, dập dồn và hối hả. Một năm, hai năm hoặc ba năm cho một cuộc tình. Thời gian cứ trôi đi vùn vụt như thế. Hoài vẫn chưa biết có nên tiếp tục bước vào một cuộc hôn nhân nữa không. Cô chỉ cảm nhận trọn vẹn nỗi cô đơn và tủi phận vào ngày tết. Khi con gái cô về bên nhà bố và những người đàn ông hàng ngày quây quanh cô trở về ngôi nhà của họ. Họ phải làm phận sự của một người đàn ông trụ cột gia đình. Họ không có thời gian để nghĩ đến cô và tới thăm cô. Lúc đó Hoài mới thấm câu nói của cô bạn thân là nhà văn: đừng bao giờ yêu một người đàn ông có vợ, bởi chắc chắn rằng cuộc tình đó chỉ là thứ gia vị cho gia đình họ. Hoài tranh luận rất nhiều với cô bạn, rằng đàn ông sẽ yêu bồ nhiều hơn, rằng đàn ông khi nằm bên vợ sẽ nhớ tới bồ… Và cô tin khi người đàn ông ngoại tình là lúc đó anh ta đã hết yêu vợ rồi. Bạn cô cả cười: “Mày lẩm cẩm quá, bản chất của đàn ông là thích chinh phục. Vợ của họ vẫn tồn tại như một thứ bất động sản vậy, tức là rất đáng giá, còn người tình chỉ là thứ hương vị làm cho cuộc sống của anh ta vui vẻ hơn. Mày đừng nghĩ là họ sẽ bỏ vợ để lấy người tình đâu…”. Hoài đã cảm nhận điều bạn nói sau những cái tết cô đơn lạnh giá bên mâm cơm cúng giao thừa.

Sáu năm độc thân, là sáu năm cô thấu hiểu đến cặn nguồn bản chất những người đàn ông ngoại tình. Những hẹn hò chớp nhoáng. Lời hẹn bên khung cửa khi anh ta trở về nhà với vợ vào lúc nửa đêm. Cô mệt mỏi hơn khi có người đàn ông còn mang theo cả vợ con đến nhà bảo cô làm cơm ăn cùng. Anh ta còn nói rằng muốn mối quan hệ của cô và gia đình anh ta sẽ mãi bền vững, anh ta muốn có một gia đình lớn. Ngày đó cô hồn nhiên và vô tư nghĩ như anh ta. Có thể cô sẽ chấp nhận cuộc tình tay ba ấy nếu không có một ngày cô nhận ra bản chất của người đàn ông khi anh ta và cô vào Sài Gòn chơi. Một người bạn tặng cô vài món đồ phụ nữ, anh đã nói với cô là có thể cho vợ anh ta không vì cô ấy thiệt thòi quá. Hoài cảm thấy xót xa và thương hại anh ta biết bao. Trong nỗi xót xa ấy cô biết rằng vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ yêu thêm một người đàn ông có vợ nào nữa.

Cô đã hiểu rằng đời sống của tình yêu thật ngắn hạn. Những ảo tượng và kỷ niệm về những mối tình chẳng bao giờ sống mãi. Nó sẽ chỉ như một mùa xuân chợt đến và ra đi. Giống như niềm vui, chỉ thoáng chốc giúp ta cảm nhận về nó. Hoài càng gặp gỡ nhiều người đàn ông cô càng thêm thất vọng. Sau khi tạm biệt người đàn ông có vợ kia, cô bắt đầu quan hệ với các chàng trai trẻ. Mà điều này đối với cô không khó khăn gi. Hoài có vẻ bề ngoài trẻ trung nhí nhảnh như một thiếu nữ. Gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt ngây thơ và lúc nào cũng lấp lánh nước. Nhìn Hoài không ai nghĩ cô sắp bước vào tuổi bốn mươi. Các chàng trai trẻ đầy nhiệt tình và lãng mạn làm cho cô thích thú. Cuộc sống của cô phủ một màn sương mờ vì những cảm giác nồng nàn mà cô được nhận từ các chàng trai trẻ. Họ cuốn cô vào cơn đam mê của họ với tất cả sức khoẻ của tuổi trẻ và những vụng về. Cô thành một cô giáo trên tình trường mang cho họ sự tự tin mạnh mẽ đàn ông. Nhưng tình yêu của họ chỉ là những que diêm vụt bốc cháy rồi tàn lụi. Lần lượt Hoài tiễn những chàng trai ra đi cùng với chút kinh nghiệm mà cô cho họ. Họ nói với Hoài là rất yêu cô nhưng không đủ tự tin để lấy cô. Cô trong lòng họ luôn là sự ngưỡng vọng. Hoài chán nản và cay đắng khi soi gương nhận ra những nếp nhăn bắt đầu sâu hơn nơi khoé mắt. 
Sáu cái tết một mình gậm nhấm nỗi cô đơn của người đàn bà không có gia đình làm Hoài cảm thấy chông chênh vô cùng. Rồi Trần đến, đêm mưa gió ngày đầu năm mới, người bạn gửi cho Hoài món quà nhờ Trần chuyển giùm. Cô hẹn gặp Trần ở quán cà phê gần nhà. Cuộc gặp như định mệnh bởi ngay phút nhìn đầu tiên Hoài biết rằng Trần sẽ thuộc về cô. Đám cưới của hai người nhanh chóng diễn ra, hoành tráng và nổi tiếng với những cái tin dầy đặc trên báo giấy và báo mạng. Bạn bè đến dự đám cưới của Hoài, trong ồn ào chúc tụng xen đâu đó vẫn là những ánh mắt hồ nghi và lo lắng cho Hoài. Cô bạn thân nhà văn bảo: “Mày có tin vào sự bền vững không khi Trần thua mày những bảy tuổi?”. Hoài thở dài: “Tao sợ cô đơn lắm rồi, mà bản chất tình yêu luôn thay đổi, có ai khẳng định được sự vĩnh cửu của nó đâu. Nhưng tao tin Trần chắc chắn là một gã tử tế đấy”… “Thôi được rồi, thì hãy cứ sống với ngày hôm nay vậy”… Bạn cô an ủi và nâng ly rượu thật cao hát: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi”…

Kể từ ngày ấy bốn năm đã trôi qua. Và gió cũng cuốn đi hết bao khao khát của Hoài về mái nhà hạnh phúc và một tình yêu trọn vẹn. Cả Hoài và Trần không ai nói ra nhưng đều cảm nhận rất rõ về sự lỏng lẻo trong mối quan hệ của hai người. Họ không có gì chung nhau ngoài các bữa cơm chiều sau khi từ cơ quan trở về. Lâu lắm chuyện quan hệ vợ chồng của hai người cũng chỉ còn là nghĩa vụ. Nhiều lần Hoài muốn nói chuyện với Trần, nhưng anh gạt đi. Anh bảo với anh cô đã thành máu thịt và gia đình như một sự trở về an toàn. Còn niềm đam mê trước đây thay thế thành một thói quen, vì theo anh cuộc sống còn có những công việc mà anh cần dành thời gian để phấn đấu. Hoài thở dài, cô cũng bắt đầu cảm thấy ngại tranh luận. Cô biết Trần đang cố gắng che giấu nỗi buồn vì chuyện sinh con. Mấy năm qua hai người tốn không biết bao nhiêu tiền để vào bệnh viện chữa vô sinh. Lần thứ ba bác sỹ bảo rằng sẽ vô cùng khó khăn vì Trần từng làm ở một trạm phát sóng điện thoại. Hơn nữa Hoài cũng không còn trẻ cho chuyện chữa chạy lâu dài. Từ hôm xác định hai người sẽ không sinh con nữa, Hoài thường xuyên thấy chồng đi làm về rất muộn. Cô hiểu rằng sẽ đến một ngày nào đó Trần sẽ không trở về, anh sẽ biến khỏi cuộc đời cô giống như ngày đến với cô bằng một đám cưới ồn ào.

Ngày nào cũng thế, cứ tới cơ quan là Hoài vào mạng. Người đàn ông có cái nick chân phương Lê Dương luôn là sự chờ đợi và hy vọng của Hoài. Gần tháng trời quen qua mạng, những câu nói của Dương luôn làm cho Hoài thấy thú vị. Giữa anh và cô dường như có một sự đồng cảm tuyệt đối. Dù trên mạng nhưng khi nào cô buồn, cô vui Dương đều biết ngay. Bao giờ đầu ngày cũng là một tin nhắn: Một ngày vui vẻ cho gấu nhé”…

Sau này khi đã là của nhau, Dương mới nói cho Hoài biết chính cái nick của Hoài ban đầu đã gây ấn tượng với anh. Vì chẳng cô gái nào chọn một cái nick đầy nam tính và tinh nghịch đến thế. Mặc dù với anh thế giới mạng đã quá quen thuộc với hàng trăm câu chuyện đầy thêu dệt để lừa mị nhau. Nhưng cái nick của Hoài, một người đàn bà đã đi qua bao nhiêu biến cố của đời sống và vẫn giữ được sự hồn nhiên như một cô bé, làm cho anh thú vị. Nhất là khi nói chuyện với Hoài, những câu nói của cô vừa hóm hỉnh vừa sâu sắc và đáng yêu vô cùng. Cứ mỗi ngày ấn tượng về Gấu 26 càng thêm lớn trong anh. Quen nhau hai tháng, Dương nhắn cho Hoài: “Có lẽ anh sẽ không thể chịu đựng hơn được nữa nếu như chúng mình không gặp nhau, hãy cho anh gặp em nhé…”. Hoài ngồi rất lâu trước máy tính. Cô không biết nên trả lời thế nào. Thông thường cái kết của những chuyện tình trên mạng này là một cuộc hẹn hò. Mà rất có thể lần gặp đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng. Những cảm giác qua chát khác hẳn khi gặp mặt. Cô lại chưa bao giờ gửi ảnh cho Dương, chính Dương cũng chưa hề biết cô hơn anh tới chục tuổi. Biết đâu khi gặp mặt Dương sẽ cảm thấy thất vọng.

– Chào anh, em đã nhận được lời nhắn, nhưng anh cho rằng đến lúc cần phải gặp chưa?

– Sao lại chưa, hai tháng qua em chưa biết là em quan trọng với anh như thế nào sao?

– Anh đã nói là thế giới mạng đầy phù du và hão huyền đó thôi.

– Nhưng với em không như thế. Anh đã nhận ra em, nhận ra tâm hồn em qua những dòng chữ vô tri kia, và anh không thể thiếu em được nữa.

– Anh sẽ không thất vọng chứ?

– Tại sao lại thất vọng?

– Tại vì em không còn trẻ nữa, và anh cũng chưa biết hết về em.

Anh đã biết em rồi, còn biết mặt nữa cơ.

Sao anh biết?

– Khi anh quan tâm đến ai thì anh sẽ tự đi tìm hiểu. Anh biết em là một người nổi tiếng và thành đạt. Em còn hơn anh tuổi…

– Anh đã biết hết sao, thế mà không nói cho em?

– Thì Gấu bao giờ chả nghĩ mình là chúa tể. Anh nói em cũng không tin đâu.

– Biết rồi còn gặp làm gì nữa?

– Chả nhẽ khi ta đi tìm mãi để rồi mới gặp được người đàn bà của đời mình ta lại bỏ đi? Anh là người đã làm là làm đến tận cùng, em biết không?

– Nhưng cứ cho rằng em là người đàn bà anh tìm thấy thì liệu anh có đủ bản lĩnh để đi cùng cô ý suốt cuộc đời không?

– Có chứ, anh biết anh cần gì.

– Kể cả với một người như em, người đã từng có hai cuộc hôn nhân và đầy những đổ vỡ?

– Em đừng hỏi nhiều, hãy gặp anh đi, em sẽ biết và em không ân hận

*


Hôn nhân giống như ly cà phê ấy, muốn đổ đi không được mà uống cũng không trôi.

Đó là một buổi chiều cuối thu, Hoài quyết định đi đến nơi hẹn gặp với Dương. Người đàn ông mà hơn hai tháng qua luôn là niềm an ủi cho cô trong nỗi trống trải hụt hẫng kéo dài. Bờ hồ Trúc Bạch lộng gió. Rặng liễu bên hồ lá bắt đầu ngả vàng. Trên hồ những con thiên nga nửa trắng nửa xanh bơi lặng lẽ. Những đôi tình nhân đưa nhau đến đây thuê những con thiên nga kia để rời xa cái ồn ào của phố xá. Không biết họ nói với nhau những gì, và trong vô số đó ai sẽ giống như Hoài vội vã đến phòng cưới rồi lại vội vã nhận ra những sai lầm mà không thể nào sửa chữa nổi. Hoài ngồi lặng lẽ bên ly cà phê, khuấy tan những giọt sữa trắng đục. Màu cà phê hoà tan vào sữa có một màu sắc thật quyến rũ và ngọt ngào. Cô nhớ ngày mới quen nhau có lần Trần nói: Cô giống như một ly cà phê sữa, ngọt ngào và đầy bí hiểm… Bây giờ tình yêu đã nhạt, như một ly cà phê đắng ngắt không đường. Cả cô và Trần chẳng ai còn muốn nhâm nhi nó vào mỗi đêm như ngày trước. Hôn nhân giống như ly cà phê ấy, muốn đổ đi không được mà uống cũng không trôi.

Một ánh mắt đen nhìn xuyên thấu, bàn tay xiết chặt mạnh mẽ. Hoài không thể ngờ Dương bên ngoài lại đẹp trai đến thế. Cô sững sờ. Cái cảm giác như bị điện giật tê điếng. Dương đã chinh phục cô như thế. Cả hai không ai nói gì. Bàn tay xiết chặt và ánh mắt như tan vào nhau. Đêm cuối thu ấy cô thuộc về Dương.

Hoài thường nói với bạn bè rằng cô là người háo sắc. Đàn ông đẹp nhiều khi cô có thể tha thứ nếu như họ có hơi kém trí tuệ hoặc lăng nhăng tý chút. Dương có một vẻ đẹp đầy nam tính và đôi mắt sâu thẳm. ở anh vẻ từng trải và lịch lãm luôn làm cho đàn bà phải run rẩy. Hoài vốn mê đàn ông làm IT, cô nói rằng ở họ có đủ yếu tố lãng mạn và sự thông minh. Cô bảo: đàn ông IT vừa biết sờ, biết ngắm lại biết cắm USB…”, và cất tiếng cười lanh lảnh. Gương mặt bừng sáng hạnh phúc. Lâu lắm đồng nghiệp mới lại nhìn thấy ở cô vẻ tươi trẻ và yêu đời.

*

Nửa năm nữa trôi qua từ cái đêm mùa thu lộng gió bên hồ Trúc Bạch. Mối tình của Hoài và Dương càng trở nên đắm đuối và cuồng nhiệt. Dương bắt đầu nói với Hoài về một dự định nghiêm túc. Anh bảo rằng cô nên dứt khoát với Trần. Cứ lén lút mãi làm anh cảm thấy bị tổn thương. Nhưng Hoài không thể nói lời chia tay với Trần vì ở anh vẫn là sự nhẫn nhịn và đầy trách nhiệm khiến cô khó mở lời. Thà rằng Trần đi với một người đàn bà khác, thà rằng anh căn vặn, ne nét cô mỗi lần Hoài đi chơi với Dương về muộn. Kể cả có lần hai người đi đến mấy ngày anh cũng không hề hỏi cô đi đâu làm gì. Nhiều khi sự im lặng của Trần làm cô muốn nổi cáu. Cô biết chắc chắn Trần đã phần nào cảm nhận đựơc sự đổi thay nơi cô. Nhưng tại sao anh lại không nói gì, hay bởi cô trong anh giờ cũng không còn ý nghĩa nữa. Anh vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn chăm sóc cô, bóp đầu cho cô, đưa hết tiền lương cho cô. Và tối tối vẫn trở về nhà đúng giờ. Ăn cơm xong bao giờ Trần cũng rửa bát rồi xoay ra lau nhà. Căn nhà chỉ có hai người nhưng lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp. Hằng đêm sau khi Hoài đã lên giường ngủ là Trần lại lúi húi ôm máy tính xách tay sang phòng khác. Giữa hai người vẫn thế, chẳng có gì xáo trộn và cũng không thể gần hơn. Cô làm gì có lý do để chia tay anh. Cô thấy như vậy thật dễ chịu. Trần để cho cô một mình trong thế giới tình yêu của Dương. Và Hoài nghĩ mình đầy đủ. Cô ngại sự thay đổi. Mặc dù khoảng cách tuổi tác giữa cô và Trần đôi khi trở thành gót chân Asin làm nhói đau Hoài mỗi khi Trần ngại ngùng giới thiệu cô với đồng nghiệp. Lẽ nào giờ cô lại tiếp tục làm cho lòng kiêu hãnh bị tổn thương hơn khi bỏ Trần để gắn bó với Dương. Dù sao, Dương cũng còn quá trẻ. Anh mới ba mươi tuổi nên anh sẽ không thể lường trước những chuyện xảy ra khi đã là chồng vợ. Có lần xem ti vi cô nghe tiến sỹ văn học Đoàn Hương nói rằng: tình yêu không có thật, vì có ai cầm nắm hay ngửi được tình yêu. Đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, chợt đến và ra đi nhanh chóng. Hơn nữa trên đời này có ai yêu ai suốt đời. Cũng như Hoài dù qua bao nhiêu mối tình, nhưng trong trí nhớ của cô chỉ còn lại dư âm mờ nhạt về những người đàn ông. Nào Văn, nào Dũng, nào Thụy, nào Tuấn… những cái tên sao mà xa lạ thế dù có thời họ yêu cô điên dại. Dương không hiểu rằng với những người đàn bà như Hoài, khi đã đi qua hết thảy những đam mê và đắng chát của đời sống, tình yêu chỉ là thứ cảm xúc giúp cho cô bước vào giai đoạn mới của cuộc đời một cách tự tin hơn. Sẽ không bao giờ đoạn kết của cảm xúc ấy lại là một đám cưới như mong đợi của Dương.

Đàn ông khi yêu là sẽ cưới bằng được người đàn bà đó. Dương cũng vậy, anh không chấp nhận sự lập lờ của Hoài. Anh bảo với cô là anh hoàn toàn chấp nhận mọi việc liên quan đến cô. Anh cũng dám nói với bố mẹ để cưới cô làm vợ cho dù họ có phản đối. Cứ mỗi lần đưa cô trở về nhà, ngôi nhà vẫn sáng ánh đèn Trần đang đợi cửa, là anh lại như phát điên. Lời chào của cô ngập ngừng và lý nhí trên đôi môi xinh đẹp mà anh nhìn chỉ muốn nghiền nát cô bằng vòng tay gọng kìm của mình. Nhưng Hoài đã khiến anh trở thành bất lực. Anh cảm thấy bản lĩnh đàn ông của mình bị chà đạp, trái tim anh thắt lại đau nhói. Nhưng hình như Hoài không hiểu, hoặc cố tình không muốn hiểu. Cô vẫn lấy cớ thoái thác mỗi lần Dương đề cập tới chuyện ly dị của Hoài. Anh cũng biết là Hoài yêu anh, nhưng không hiểu sao cô lại không muốn chung sống với anh. Anh đã phải chứng minh rất nhiều với Hoài về tình cảm của mình. Nhiều lần anh đưa cô về thăm bố mẹ và chị gái. Câu chuyện mới chỉ dừng ở mức đó vì Hoài không cho anh nói thật với gia đình. Họ vẫn gặp nhau hàng ngày. Hoài vẫn chăm sóc anh mỗi lần anh làm thông qua đêm. Cô mang cơm tới tận cơ quan cho anh, quần áo của anh cô tự tay mua sắm. Những cử chỉ ân cần của Hoài làm anh không thể nào xa cô. Dương luôn ngạc nhiên bởi những điều anh nhận được trong Hoài. Lúc bên nhau Hoài cuồng nhiệt và đầy đam mê. Cô hay kể chuyện cười và bao giờ kết thúc câu chuyện cũng là tiếng cười giòn tan như thuỷ tinh vỡ. Nhiều lúc Hoài nũng nịu dỗi hờn như một cô bé. Bên anh Hoài ân cần và dịu dàng như mẹ, như chị anh. Trong công việc cô luôn chia xẻ với anh bằng những ý kiến sâu sắc và từng trải. Hoài có đủ mọi con người trong thân hình bé nhỏ và yếu đuối kia. Nhiều lần nhờ vào mối quan hệ của Hoài mà Dương gặp rất nhiều may mắn trong chuyện làm ăn. Đối với anh đã trở thành báu vật. Cô biết điều đó, nhưng lại không muốn chia tay với Trần để sống với Dương.

 *

Tiếng chuông nhà thờ chát chúa vang lên trong buổi chiều cuối mùa xuân năm ấy. Tiếng chuông kéo giật liên hồi và đầy hối thúc. Trời trong và sáng lấp lánh, nhưng lạnh lẽo hệt như đêm đông cuối cùng Dương còn ở bên cạnh Hoài. Hôm nay, trên bầu trời huyền ảo phủ mầu trắng như giát bạc này Dương đã dắt một người con gái khác đến nhà thờ làm lễ thánh. Cô vợ mới của anh theo đạo nên đám cưới phải diễn ra tại nhà thờ. Chưa bao giờ Hoài đi lễ trước Chúa. Đức tin của cô giống như hầu hết mọi người Việt là theo đạo Phật. Tiếng chuông bỗng làm cô giật bắn. Những thanh âm chói tim rơi rải trên những cánh hoa hồng theo Dương dìu người yêu dưới giáo đường. Tất cả mọi người đều đứng lên, trong cái im lặng nối theo từng tràng chuông ngân, sự rộn rã bên trong ánh mắt của mọi người đến dự tiệc cưới dường như thiêu đốt trái tim cô. Tiếng Đức cha – người thay mặt Chúa Trời – cất lên uy nghiêm và lạnh lùng: “Con có bằng lòng ở bên người phụ nữ này đến hết cuộc đời dù khi ốm yếu hay nghèo khó không?”. Dương cúi đầu: “Con bằng lòng”… Sau lưng anh, anh biết rằng người đàn bà anh yêu đang nghe rõ từng lời. Câu nói đó lẽ ra anh đã nói cho Hoài nếu như ngày đó cô không bỏ anh ra đi. Và không hiểu ai nói cho Hoài biết mà cô đến dự đám cưới anh. Lúc bắt đầu bước chân vào giáo đường anh chợt nhận ra cô đang đứng nép bên góc cửa. Vẫn đôi mắt ngấn nước mỗi lần anh soi vào. Vẫn dáng người bé nhỏ và yếu ớt ấy. Bất giác Dương thấy mắt mình cay xè.


Không có sự tồn tại của vạn vật, của lo toan và chia lìa… 
Họ nằm thế khám phá nhau như chưa bao giờ là của nhau hơn một năm qua.

Đêm ấy anh còn nhớ rất rõ, tiếng dế cất lên như một bản hoà ca của đồng bằng Bắc Bộ, anh và Hoài hai người bỏ thành phố xuống một khu du lịch sinh thái ở Thái Bình. Trời đầy sao và không gian nhuốm một vẻ dịu dàng mê ly. Khác hẳn tính hay nói hay cười mọi lần, Hoài chỉ ngồi nhìn anh và gắp thức ăn cho anh. Những ngọn gió đêm tím nhạt và thoang thoảng hương thơm thần thánh từ những cánh đồng xanh lan toả. Hoài yêu anh cuống cuồng và say đắm. Lần đầu tiên anh thấy Hoài chủ động trong mọi tư thế. Anh cảm thấy mình chưa bao giờ sung sướng hơn thế. Máu trong người anh như tuôn tràn. Dương chết chìm trong sự khao khát và cuồng nhiệt của Hoài. Bên anh, tiếng dế bừng dậy rền cả làng mạc như anh đang lạc vào rừng âm thanh của hoan ca và hạnh phúc. Anh đã vắt cạn kiệt niềm đam mê cùng Hoài. Giờ khắc trôi qua, êm ả. Không có sự tồn tại của vạn vật, của lo toan và chia lìa… Họ nằm thế khám phá nhau như chưa bao giờ là của nhau hơn một năm qua. Giữa tiếng dế đang reo lên, dường như bây giờ tình yêu mới đang đi tới, ngờm ngợp. Tấm thân Hoài phơi phới của thiếu nữ dậy thì, ngây ngô và hiền thảo. Ánh trăng gợn trên da thịt. Tiếng dế chảy trong huyết quản Dương như toàn bộ bản năng con người anh tuôn chảy vào Hoài.

Sau lần gặp nhau đó, Dương không gặp lại Hoài nữa. Anh chỉ nhận được dòng tin nhắn qua yahoo: Em đi đây. Gấu trở về Bắc Cực nơi mà ở đó em đã sinh ra. Thế giới loài người chẳng cho em điều gì may mắn. Chỉ có tình yêu của anh là đáng giá nhưng nó không dành cho em. Anh hạnh phúc nhé”. Dương tưởng mình như phát điên. Nhắn vào yahoo không thấy Hoài trả lời. Cái nick Gấu 26 của Hoài không bao giờ sáng nữa. Gọi điện Hoài tắt máy. Anh đến nhà Hoài, người đàn ông to béo ra mở cửa. Trần mời anh vào nhà. Tiếng một người phụ nữ vọng trên gác hai: “Ai đấy anh?”. Người đàn bà bụng chửa vượt mặt lật đật đi xuống. Gương mặt khá trẻ với những nét dầy dạn làm cho Dương bất giác quay lại nhìn Trần. Trần nói: “Đây là vợ tôi… Ngôi nhà này Hoài đã sang tên cho tôi trước khi đi Mỹ…”. Trần kể rằng Hoài đã theo con gái sang Mỹ được mấy ngày. Chính cái hôm đi cùng Dương trở về cô bắt gặp Trần đang ngủ với người đàn bà mà Dương vừa nhìn thấy. Ngay trong đêm đó cô dọn dẹp quần áo và bỏ đi. Trần thở dài: Tôi thật có lỗi với cô ấy anh ạ, tôi chưa làm được gì cho Hoài. Tôi cũng biết là cô ấy yêu anh. Nhưng bởi vì tôi không thể lấp đầy được những khao khát đàn bà của cô ấy nên đã im lặng để anh chăm sóc Hoài, hơn nữa anh biết đấy tôi cần một đứa con”.

Dương thẫn thờ trở về. Những điều Trần nói ra làm anh không thể khinh bỉ anh ta được nữa. Khổ thân Hoài đã hai lần cô tặng lại ngôi nhà ky cóp bao năm bằng công sức xây nên để cho hai người đàn ông sống cùng người đàn bà khác. Giống như một sự chuộc lỗi dù cô đã không hề có lỗi. Chưa đi hết quãng đời mà với Hoài ngôi nhà của cô chỉ toàn là gió bão. Cô vẫn chẳng có một chốn để trở về

Một năm sau, Dương gặp cô bé là vợ anh bây giờ, khi anh lang thang vào mạng. Cô bé có cái nick mèo con 26, mèo con 26 không giống Gấu 26 năm nào anh quen. Cô đúng là một con mèo nhỏ ngây thơ khi vội vã nhận lời hẹn gặp với anh ngay lần chát đầu tiên. Cô bé mang gương mặt sáng, thánh thiện, cô hay kể chuyện cười và luôn cười phá lên khi chưa ai kịp hiểu cô kể chuyện gì. Anh nhìn thấy ở cô bé ấy hình ảnh của Hoài mỗi khi kể chuyện pha trò cười, chỉ khác tiếng cười của Hoài hay dừng lại giữa chừng, đột ngột như mỗi lần cô ào đến bên anh. Bây giờ hẳn tiếng cười đó vẫn còn vang đâu đó ở nước Mỹ xa xôi kia, hay nó đã bặt tắt bởi ám ảnh những bi kịch đang đến sau đấy.

Ngọn gió mát thổi ngược chiều bánh xe máy đang lăn trên đường. Trong tiếng gió Dương bỗng nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Hoài, tiếng cười reo vui và len lỏi đầy bụi bám trên từng ngọn cỏ ven đường. Hoài đã xa anh mang theo tiếng cười hồn nhiên ấy.

Anh trở về nhà, trong nắng gió, tiếng cười của Hoài sao mà thoải mái và êm đềm con tim đến thế. Trong anh một làn sóng gợi đầy nhục cảm lướt thướt trên cánh đồng đầy tiếng dế kêu đêm nào. Nỗi khao khát Hoài dâng đầy. Bất giác anh rùng mình…

Hà Nội, 16-9-2009

Tác giả: Đặng Thị Thanh Hương

Nguồn: Theo phununews

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.