Tôi 33 tuổi, vợ 31, chúng tôi yêu nhau từ hồi học cấp ba. Vì yêu tôi mà em đã giấu gia đình để thi và học đại học rất xa nhà. Ra trường chúng tôi may mắn tìm được việc làm ở quê, công việc khó nhọc, đồng lương eo hẹp nhưng như vậy cũng tốt vì nhiều bạn học của chúng tôi vẫn thất nghiệp. Sau 7 năm trời yêu nhau, tôi và em tổ chức đám cưới trong sự vui mừng của hai bên gia đình và sự ngưỡng mộ của ban bè. Sau đó một năm chúng tôi có một cháu gái, hạnh phúc vỡ òa, tình yêu của chúng tôi đã đơm hoa kết trái. Tưởng rằng gia đình bé nhỏ của chúng tôi sẽ hạnh phúc nhất nhưng dòng đời nghiệt ngã đã cướp đi hạnh phúc vừa mới nảy sinh của gia đình tôi.
Một ngày đi làm về tôi bị xe tải đâm từ phía sau. 5 tháng liên tục điều trị ở hầu khắp các bệnh viện lớn tại Hà Nội, các bác sĩ đã giành lại tôi từ tay thần chết nhưng phải cắt cụt hai chân trên gối. Tôi phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại. Vì quá đau buồn và tuyệt vọng, cộng với gánh nặng kinh tế, vợ tôi cũng đổ bệnh. Tôi ra viện đươc mấy hôm thì vợ phải nhập viện. Em bị rối loạn tâm thần.
Giờ đây tôi ở với bố mẹ đẻ, con ở bên nội ít hôm, bên ngoại ít hôm, vợ ở bệnh viện. Nhiều hôm con tôi hỏi “Chân bố đâu rồi” làm tôi nghẹn cổ họng không biết trả lời sao. Từ một gia đình hạnh phúc, phút chốc chúng tôi đã mất tất cả. Rồi con gái chúng tôi sẽ sống sao đây? Ai sẽ chăm nuôi cháu? Khi lớn thêm chút nữa cháu có vượt qua mặc cảm gia đình và sự chọc ghẹo của đám bạn không? Gia đình tôi sẽ phiêu dạt về đâu? Thật quá xót xa. Mong nhận được chia sẻ của các bạn.
Nguồn: Theo Vnexpress
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.