Tựa vào nhau khi thấy mình đủ yếu đuối…

Tựa vào nhau khi thấy mình đủ yếu đuối…

Có một thời gian, tôi tin rằng những người có bờ vai rộng, thân hình cao lớn mới là những người đáng tin cậy.

Ngày bé, tôi thích mặc quần áo rộng thùng thình, thích để tóc ngắn, thích giống như những cậu con trai khác quanh mình. Và tôi có một cô bạn gái- xinh xắn y hệt như búp bê và yếu đuối, mỏng manh như pha lê. Tựa như chỉ cần chạm khẽ… Cô ấy cũng có thể tan vỡ!

Tựa vào nhau khi thấy mình đủ yếu đuối…

Cô bạn ấy tên là Quỳnh Anh, bố mẹ cô ấy làm ăn xa ở Thụy Điển, chỉ có cô ấy sống một mình với bà nội. Có lẽ, chính vì sự thiếu vắng của bố mẹ từ nhỏ, cô ấy có phần lặng lẽ và cô độc trong ánh mắt, mặc dù cô ấy rất hay cười… Nụ cười tít cả mắt, nụ cười khiến tôi nhớ mãi tới tận bây giờ, ngay cả khi khuôn mặt của cô ấy đã phai mờ theo ký ức.

Cô ấy luôn luôn đi theo tôi, luôn luôn ở bên cạnh tôi, không rời xa. Cô ấy giống như đứa em gái bé bỏng của tôi vậy…

Có một lần, cô ấy và tôi chơi nhảy dây ngoài sân trường, đang rất vui, thì cô ấy nhảy bị ngã vào mấy chị lớp lớn. Cô bạn tôi hiền lắm, với tính cách ấy dĩ nhiên không thể gây sự đánh nhau rồi. Nhưng vì mấy chị lớn đó đều toàn người “gấu biển” cả, thế là nhảy vào đánh bạn tôi. Tôi ức quá, cũng nhảy vào lôi bạn tôi ra, đánh nhau một trận với mấy người đó. Đấy là lần đầu tiên đánh nhau ở trường của tôi. Nhưng tiếc là, tôi sức yếu không đánh trả được nên bạn tôi bị mấy người đó cào khắp mặt, bộ váy công chúa lấm đất, mái tóc dài lúc nào cũng tết bím xinh đẹp bị giật tung, rụng lả tả. Tôi xót xa nhìn cô ấy, nước mắt trào ra… Cô ấy nhìn tôi, không khóc, không hề khóc, đưa tay lau nước mắt cho tôi, có lẽ cô ấy tưởng tôi vì mình mà bị đánh đau quá òa khóc… Nhưng, thật ra, người tôi không cảm thấy đau chút nào, cái khiến tôi đau hơn nhiều – là tôi không thể bảo vệ được cô ấy! Không thể…

Tựa vào nhau khi thấy mình đủ yếu đuối…

Từ lúc ấy, tôi đã nghĩ rằng, chỉ những người có bờ vai thật rộng, thật cao lớn, mới là những người có thể tin cậy, có thể bảo vệ người yếu đuối cả đời… Và tôi ước gì, sau này lớn lên, tôi sẽ có bờ vai rộng, sẽ thật cao lớn, để bảo vệ cô bạn của tôi…

Nhưng rồi, một ngày đầu khai giảng lớp bảy, cô bạn tôi không còn đến lớp nữa… Cô ấy, theo bố mẹ sang Thụy Điển. Và ước mơ ngày bé của tôi vĩnh viễn chẳng bao giờ thành hiện thực, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội bảo vệ cô ấy nữa!

Thời gian thay đổi con người, tôi lớn lên, chẳng cao lớn, cũng chẳng có một bờ vai rộng, đơn giản tôi là con gái… Cái ước mơ ngày bé cũng đã lụi tàn trong quá khứ xa xôi.

Nhưng, tôi không tìm kiếm một bờ vai rộng, một thân hình cao lớn, để tựa vào. Vì tôi nhận ra, sự vững vàng và tin cậy ấy, không phải xuất phát từ dáng vẻ bên ngoài. Mà là xuất phát từ sự chân thành của trái tim, từ sự uy nghi và mạnh mẽ của tâm hồn. Người có thể bảo vệ được người, không phải dựa vào thân hình cao lớn hay bờ vai vững vàng, mà là từ sâu thẳm trong trái tim mình.

Tựa vào nhau khi thấy mình đủ yếu đuối…

Có những bờ vai rất rộng, nhưng chưa bao giờ là điểm tựa cho người khác.

Có những bờ vai nhỏ bé, lại gồng gánh cả một đời người, như mẹ tôi.

Điều khác biệt, là ở tình yêu thương đủ lớn…

Cho dù bạn là con gái, hay con trai! Tất cả, chúng ta đều cần tựa vào nhau, khi cảm thấy mình yếu đuối…

Quỳnh Mai

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.