Vì nát rượu nên bị vợ âm mưu dí điện sát hại

Mỗi lần say xỉn ông Đực lại chửi vợ thậm tệ rồi rượt đuổi bà chạy khắp trong xóm. “Con giun xéo lắm cũng quằn”, trong một lần không kiềm nén được sự uất ức, lợi dụng lúc chồng ngủ say, bà Hai đã dùng điện toan dí vào người ông Đực. Sự việc sau đó bị chính ông Đực phát hiện và đã tố giác lên chính quyền sở tại. Chỉ vì một phút “nghĩ cạn”, giờ đây bà Hai đang phải đối mặt với cuộc sống tù tội khi đã bước sang tuổi xế chiều.

Chỉ muốn dọa chồng!

Đã hai tháng nay, người dân ấp Đồng Thạnh, xã Đồng Thạnh, huyện Gò Công Tây (tỉnh Tiền Giang) đã quá quen thuộc với hình ảnh ông Nguyễn Văn Đực (57 tuổi)  lọ mọ đi chiếc xe đạp cà tàng, trên con đường đất đá ngổn ngang vào mỗi buổi chiều. Kể từ ngày bà Lê Thị Hai (57 tuổi) vợ ông đang bị giam giữ ở công an tỉnh Tiền Giang, chỉ có một mình ông sống trong căn nhà ọp ẹp với bốn vách tường dựng bằng các lớp tôn.

Gặp chúng tôi vào một buổi chiều muộn, sau ngày đi làm thợ hồ vất vả ông lại bận bịu lo chuyện cơm nước. Trước đây, cứ hễ đi làm về ông lại ngồi lê la với mấy ông bạn nhậu, vì chuyện đó đã có bà lo. Nhìn gia cảnh của ông hiện giờ quả thực rất đúng với câu nói của người đời “vắng đàn ông quạnh nhà, vắng đàn bà quạnh bếp”. Trong căn nhà nhỏ, gió lùa tứ phía, ông Hai đang cặm cụi vào bếp. Người đàn ông với dáng vẻ khắc khổ ấy không thể ngờ được rằng, khi đã đi qua bên kia dốc cuộc đời mà vợ chồng ông lại phải sống trong cảnh bi đát như bây giờ.

Dáng người hom hem, có lẽ do ảnh hưởng từ những trận rượu triền miên cộng thêm với những ngày sống trong dằn vặt đã khiến ông già đi rất nhiều so với độ tuổi hiện giờ. “Không biết bà ấy suy nghĩ sao mà lại toan giết tôi. Thực tình tôi cũng buồn lắm, đi làm thì chớ, về nhà là tôi lại muốn đi. Bởi dẫu sao, bà ấy cũng là vợ tôi trong căn nhà này mười mấy năm trời”.

Sinh ra ở miền Gò Công Tây nắng cháy, từ nhỏ ông sống cùng gia đình ở xã Bính Phú , lớn lên gia cảnh lại nghèo nên sau khi lấy bà về làm vợ ông không có nổi mảnh đất cắm dùi. Thương con rể nên ba mẹ vợ đã cho ông mảnh đất ở xã Đồng Thạnh để hai vợ chồng an cư. Cũng từ ngày đó, ông chuyển về bên này sinh sống và làm ăn.

Căn nhà tạm bợ nơi ông Nguyễn Văn Đực đang sinh sống

Cuộc sống không mấy khá giả nếu không muốn nói là chỉ đủ sống qua ngày, nên ông suốt ngày vùi đầu vào những trận rượu. Đã bao lần bà khuyên chồng, như “con ngựa bất kham”, không những từ bỏ con “ma men” mà cứ hễ rượu vào ông lại đem bà ra chửi bới, thóa mạ. Nhưng đáp lại, chồng chửi thì bà im lặng, chồng rượt bà chạy. Cuộc sống cam chịu cứ như “vòng kim cô” quấn quanh đời người vợ  nghèo mãi không buông, ngay cả khi con cái đã có hạnh phúc riêng.

Hàng xóm xung quanh đã nhiều lần bất bình trước hành động chửi đánh vợ của ông Đực, nên lâu dần cứ thấy mặt ông là người ta “ghét”, thậm chí là ghét lây sang cả bà Hai, chỉ vì bà…hiền lành quá. Có lẽ vì vậy mà người ta gọi bà là Hai “Dễ”. Anh Lê Văn Ân (39 tuổi), là hàng xóm sống gần nhà ông Đực chia sẻ: “Bà Hai hiền như cục đất, sống ở đây bao nhiêu năm tôi chưa bao giờ thấy bà ấy có điều tiếng xích mích với ai cả. Chuyện xảy ra như hôm nay là do bà Hai buồn bực quá, rồi chịu hết nổi nên mới làm chuyện dại dột như vậy thôi”.

Khoảng 16 giờ ngày cùng ngày, khi ông vừa đi làm về toan hỏi bà đã mua rượu như đã hứa chưa, thì bà Hai đã đon đả : “Ông tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái, cơm tôi dọn sẳn rồi. Ông nhậu thì ăn trước đi, lát tôi ăn sau cũng được”. Thường ngày bà luôn là người phản đối kịch liệt chuyện ông uống rượu, nhưng hôm nay thấy vợ cởi mở ông vui mừng ra mặt mà không hề bận tâm đến cái sự “lạ” của vợ. Vốn là một “bợm nhậu”, thường ngày ông uống khi nào chán thì nghỉ, nhưng chỉ mới uống được vài ly rượu do bà mua ông đã cảm thấy mệt mỏi, bứt rứt, khó chịu trong người và leo lên giường ngủ thiếp đi mà không hề hay biết trong chai rượu đã pha sẵn thuốc ngủ. Thấy chồng đã ngủ say, lúc này trong đầu bà Hai lại lởn vởn những câu chửi bới chồng quăng vào mình mỗi lúc say xỉn và những trận đòn vô cớ. Giữa đêm khuya, bà dò dẫm ra sau nhà, cầm lấy khúc gỗ có kẹp hai đoạn dây điện đã bóc bỏ phần nhựa mà bà tranh thủ chuẩn bị từ lúc chiều.

Chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya, ông Đực bàng hoàng khi thấy vợ đang ngồi dưới nền nhà cạnh giường ông ngủ, tay lăm lăm một khúc gỗ và đi hướng về phía ông đang nằm. Thấy hành động của vợ quá bất thường, ông vùng dậy hỏi bà đang làm gì. Thấy chồng đã tỉnh, quá bất ngờ, không biết trả lời câu hỏi của chồng ra sao, bà chỉ nói lí nhí “ậm, ừ” mấy câu qua loa trong miệng rồi bất giác đứng dậy cầm khúc gỗ ném ra sau nhà và thản nhiên đi ngủ.

Đến lúc này ông Đực mới cảm thấy nghi ngờ về hành động của vợ, suy nghĩ giấy lát ông chạy vội ra sau nhà nơi bà Hai ném khúc gỗ hồi nãy. Ông bất ngờ khi thấy khúc gỗ nằm dưới đất có kẹp hai đoạn dây điện, rồi quay vào nhà tìm lại chai rượu lúc chiều vừa uống, ông để ý phát hiện có hai viên thuốc ngủ còn bên trong chai rượu, nghi vợ dùng điện giật chết mình nên sáng hôm sau ông Đực đã lên trình báo công an địa phương.

Lòng bao dung của người chồng “chết hụt”

Ngay sau khi nhận được đơn tố cáo của ông Nguyễn Văn Đực, công an xã Đồng Thạnh đã chuyển hồ sơ lên cơ quan điều tra tỉnh Tiền Giang để làm rõ vụ việc. Tại cơ quan CA bà Hai khai nhận rằng mình không có ý định sát hại chồng. Theo lời bà, chỉ vì muốn dằn mặt ông Đực để lần sau ông không giám chửi bới đánh đập bà. “Tức nước vỡ bờ”, những bức xúc được dồn nén bao nhiêu năm đã khiến bà đánh mất đi lý trí dẫn đến sự việc đau lòng như hôm nay. Nghẹn ngào trong nước mắt bà giãi bày: “Từng này tuổi rồi mà kể từ khi lấy chồng tôi chưa bao giờ có được ngày hạnh phúc trọn vẹn. Nuôi con khôn lớn, ấy vậy mà suốt ngày tôi còn phải sống với người chồng say xỉn, đánh đập chửi bới vợ vô cớ”.

 Ông Nguyễn Văn Đực đang chia sẻ cùng phóng viên

 May mắn thoát chết vì kịp thời phát hiện ra hành động thủ ác của vợ, nhưng những ngày sống cô quạnh trong căn nhà nhỏ lụp xụp, ông Đực vẫn còn day dứt: “Không có lửa làm sao có khói. Cũng chỉ vì tôi hay nhậu nhẹt rầy la vợ mình quá nhiều nên bà ấy mới hành động dại dột như vậy. Tôi tin bà ấy không phải chủ ý sát hại tôi mà chỉ dọa dẫm thôi. Nhưng phải chi bà ấy ra công an báo cáo rằng tôi là người đàn ông bệ rạc như tháng trước thì đâu nên nỗi”. Từ ngày bà bị giam ở trên tỉnh, ông phải đi làm tối ngày nên ba đứa con ông và mấy người họ hàng đành thay nhau lên thăm bà. Hễ có ai đến thăm bà cũng hỏi han “Mấy hôm nay ông ấy có đi làm không?”. Những ngày sau khung cửa nhà giam, bà vẫn đau đáu về ông, bà sợ ông chán nản ở nhà đi nhậu nhẹt rồi lại sinh tật này tật kia.

Ông là nguyên nhân dẫn khiến bà suy nghĩ không thấu đáo để dẫn đến bi kịch gia đình đau lòng như ngày hôm nay. Nhưng không ai nỡ trách mắng người đàn bà khổ hạnh, lam lũ một lòng với gia đình và người chồng suốt ngày tìm niềm vui nơi cuộc rượu. Ba đứa con của ông bà, từ ngày hay tin giữa bố mẹ xảy ra chuyện cũng chẳng biết khuyên đấng sinh thành ra sao. Bởi không thể trách cha mẹ hành động thiếu suy nghĩ, họ chỉ còn biết đổ lỗi cho gia cảnh nghèo khó.

  Ánh mắt đau đáu, nhìn xa xăm vô vọng, giờ đây ông chỉ hy vọng bà được sớm tại ngoại trở về sống cùng ông đến cuối đời, mà không một lời oán than, ông trầm ngâm: ““Một ngày làm nghĩa vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa”, giờ hai vợ chồng tôi cũng già cả rồi, sống nay chết mai thôi. Huống hồ giờ tôi và bà ấy còn có con cháu nữa. Chỉ mong vợ tôi đừng làm chuyện dại dột nữa để sống vui vẻ bên gia đình và con cháu.

                                                                                                    Vỹ Nguyên

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.