Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo khó, quanh năm làm chỉ đủ ăn, chính vì vậy tôi đã cố gắng học thật giỏi, nỗ lực hết sức để đỗ được đại học. Hồi đấy, ở quê tôi đỗ được đại học là một điều vô cùng hãnh diện, cả trường, số học sinh đỗ thẳng được đại học ngay năm đầu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một con bé quê mùa, chân chất như tôi lơ ngơ ra thủ đô nhập học đã nhanh chóng bị anh đưa vào bẫy. Tôi vốn được khen là xinh gái, nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình xinh bởi tôi chưa bao giờ được mặc đẹp. Tôi gặp anh trong buổi giao lưu bóng đá giữa các trường đại học. Anh đẹp trai, dịu dàng và ga lăng nên tôi lập tức bị thu hút và không làm chủ được cảm xúc khi anh tỏ vẻ quan tâm.
Rồi anh xin số, làm quen, mời tôi đi uống nước, tặng tôi những món quà nhỏ nhỏ đáng yêu… rồi tôi vỡ òa trong hạnh phúc khi anh ngỏ lời yêu. Tôi mộng mơ nghĩ về ngôi nhà nhỏ, có những đứa con mà anh vẽ ra… tôi nhanh chóng trao thân cho anh.
Sau lần trao thân đó tôi ngu ngốc nghĩ rằng mình là người của anh, tôi nghe anh dụ dỗ thế nào tôi lại dọn về sống với anh, tận tụy lo lắng cho anh như một người vợ mà quên mất bố mẹ nghèo khổ nơi quê nhà đang ngày đêm gom góp từng mớ rau, gánh củi cho tôi ăn học. Sau đó tôi có thai, lúc này anh mới lộ nguyên bộ mặt Sở Khanh “đánh trống bỏ dùi”. Tôi yếu đuối, bất lực quỳ mọp xuống dưới đất van lơn anh hãy cưới, nhưng anh đưa ra trăm nghìn lý do để thuyết phục tôi phải bỏ con. Tôi biết tất cả những lý do anh đưa ra cũng chỉ với mục đích rũ bỏ trách nhiệm.
Sau lần đó anh hờ hững với tôi hẳn, chỉ coi tôi như thứ đồ chơi tình dục, là người phục vụ cơm nước, dọn dẹp cho anh. Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra anh đang cặp kè với một người con gái khác. Tôi đau khổ, chất vấn anh thì anh không tiếc lời lăng mạ, sỉ nhục tôi, mắng nhiếc luôn cả bố mẹ tôi, khi tôi phản ứng lại thì anh tặng tôi những nhát đánh đấm thâm tím mặt mày.
Tôi quyết định rời bỏ anh, một tuần sau tôi biết mình có thai, tôi hẹn gặp anh để nói chuyện thì anh đến và ném vào tôi lời lăng mạ: “Mày như cave, ngủ với tao được thì cũng ngủ với thằng khác được, chắc gì đã là con tao, thôi đừng có bắt tao đổ vỏ”. Rồi anh bỏ đi, để lại tôi với sự ê chề, nhục nhã.
Đến lúc này tôi mới nhớ đến mẹ, đến bố, đến gia đình tôi, tôi không còn sự lựa chọn, tôi phải bỏ đứa con. Ngồi đợi đến lượt mình vào bỏ thai, tôi thấy một chị khóc ngất đi ra, chị như người ngủ mê bám chặt lấy vai tôi lay mạnh: “Em đến phá thai phải không? Đừng phá, chị xin em, hãy giữ lại đứa nhỏ, chị sẽ nuôi dưỡng chăm sóc em, chị sẽ cho tiền em, chỉ cần em để đứa nhỏ đó cho chị”. Nói đoạn, chị kéo tay tôi đi ra ngoài.
Thương cảm cho chị, tôi lặng lẽ ngồi bên nghe chị tâm sự, chị lấy chồng được hơn một năm nay nhưng chưa có con, rồi chị đi khám thì bác sĩ kết luận chị vô sinh do nạo phá thai. Chị đau khổ, chị hối hận, chị muốn tôi giữ lấy con, chị muốn xin con tôi về nuôi… Cuối cùng, chị khuyên tôi rằng “Là người phụ nữ, thiên chức làm mẹ là quan trọng nhất, nếu không còn thiên chức đó cuộc đời coi như vô nghĩa!”.
Tôi như sực tỉnh cơn mê, liền đứng lên cảm ơn chị và ra về, từ lúc đó tôi quyết định nuôi con một mình, quyết định này cũng chấm dứt ước mơ giảng đường của tôi.
Thật ra, việc nuôi con một mình không hề đơn giản, rất nhiều khó khăn, vất vả và gian nan, và nhất là ánh mắt kỳ thị của mọi người xung quanh. Tôi có thể chịu đựng được, chỉ thương thằng bé còn nhỏ mà đã bị mọi người soi mói. Nhưng để vượt qua được tất cả những khó khăn đó, tôi đã nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ người chị gặp ở phòng khám dạo đó. Chị còn giúp tôi mở một quán nước nho nhỏ đủ để trang trải cuộc sống.
Thằng bé càng lớn càng ngoan ngoãn, giống cha nó như tạc, cũng chính vì thế mà nỗi đau anh để lại cho tôi luôn hiển hiện vẹn nguyên. Rồi bất ngờ, anh và bố mẹ anh xuất hiện, họ quỳ mọp xuống xin tôi đem con về nhà. Hỏi ra mới biết anh là con trai đích tôn của dòng họ, và bất hạnh thay trong một lần tai nạn ô tô, mạng anh còn giữ được nhưng khả năng duy trì nòi giống thì không còn nữa.
Anh nói ngon ngọt, xin lỗi rồi dụ tôi về nhà, tôi biết tất cả chỉ vì thằng bé. Anh bảo hãy nghĩ đến con, nhưng giờ nhớ về những hành động anh đã từng đối xử với tôi khiến tôi cảm thấy ghê sợ con người anh. Nhưng nghĩ về con, tôi cũng muốn nó đủ cả cha, cả mẹ, được nuôi dưỡng trong điều kiện đầy đủ. Giờ tôi khó nghĩ quá, không biết nên làm thế nào?
Ngọc Bích
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.