Chị biết mình có thai. Anh để lại cho chị cả căn hộ chung cư. Anh bảo anh biết chị đang mang thai, làm mẹ đơn thân vất vả lắm. Anh sẽ phụ chị nuôi con. Chị quá bất ngờ, chị chưa hề nói với ai mình đang mang thai, đặc biệt là anh.
Những ngày sau đó, anh chăm chị chu đáo như một người chồng thực thụ. Chị sợ cứ thế sẽ không dứt ra được, chị đuổi anh đi, anh bảo: “Thôi không là vợ chồng nhưng mình cùng là bố mẹ”, thế là chị chấp nhận anh đều đặn đến chăm sóc hằng ngày.
Ngày chị sinh, anh lo tất cả mọi việc. Anh nhắc chị cẩn thận vết mổ, sau còn sinh đứa nữa. Chị nghe xong rồi cười, chắc anh nghĩ chị muốn đi bước nữa. Chị sợ lắm rồi cuộc hôn nhân không đầu đuôi, mẹ chồng không vừa lòng thái độ ủ rủ của chị, nhưng đó cũng chỉ là phần nhỏ trong cuộc tình với người không có tình yêu như anh.
Anh yêu con hơn chị tưởng. Anh dọn hẳn về sống cùng chăm chị và con. Đến mức, anh chị em, bố mẹ chị hỏi: “Sao chồng mày tốt vậy, mày còn bỏ hả con?” Chị chỉ biết cười… Mẹ chị bảo chị dở hơi, không bình thường mới làm thế. Phải rồi, mình không còn bình thường nữa từ khi sống cùng anh, chị nghĩ thế.
Rồi một ngày, anh dẫn người đàn ông đó đến thăm mẹ con chị. Chị sững sờ và gần như muốn phát điên. Anh có còn chút tôn trọng nào với chị, có nhất thiết phải làm như vậy không? Người đàn ông kia có vẻ e dè khi gặp chị, có khi vì chị cư xử không lịch sự cho lắm nhưng cũng có thể, anh ta muốn nói lời cảm ơn. Cảm ơn chị đã nhường anh cho anh ta. Chị đâu có thần thánh như vậy. Chị hét ầm lên đuổi họ ra khỏi nhà.
Chị sững sờ và gần như muốn phát điên. Tại sao anh có thể đối xử với chị như vậy?
Sau lần đó, anh không bao giờ dám dẫn gã kia về nữa. Anh vẫn đến thường xuyên, chơi và chăm con như một người… mẹ. Chị đuổi anh đi, anh còn nói: “Em cứ hẹn hò ai mà em thích, anh sẽ giữ con cho em đi”.
Chị quá bất ngờ. Chị thấy thất vọng, đau đớn tột cùng. Chị quyết định hẹn hò thật. Những ngày sau đó, chị thường xuyên đi ăn, đi chơi với một anh đồng nghiệp. Đến với nhau vài tháng rồi chia tay, vì anh ta không chấp nhận người đã có con, là chị.
Một ngày cuối tuần, đang khi chị còn hẹn hò với người mới, anh đưa con về nội. Anh bảo hôm sau sẽ trả con về cho chị, thế nhưng tối đó, anh gọi chị rồi hồng hộc bế con chạy thẳng vào phòng ngủ: “Con sốt rồi em ơi”. Chị và người kia đang ôm nhau ngủ mà phải bật dậy như lò xo vì xấu hổ. Anh rối rít xin lỗi, chị cũng bỏ quên người bạn trai mà chạy thẳng tới ôm lấy thằng bé. Thế là chị lại chia tay.
Rồi thằng bé lên 2, chị chủ động nhắc nhở anh bây giờ có thể tự chăm sóc con được, để chị có thể dễ dàng quên… Anh đồng ý. Lúc này, chị mới hiểu cảm giác thế nào khi thiếu vắng sự hỗ trợ của anh. Chị vật lộn dậy sớm cho con ăn, cho con đi học và hiếm hoi lắm mới đi làm đúng giờ. Chị mới hiểu, bố thằng bé – anh làm tốt nhiệm vụ trông con cho vợ cũ đi yêu đương đến vậy.
Nửa đêm, sau cuộc đi chơi thả ga với bạn học cũ, chị về nhà và cảm thấy thật chơi vơi. Bọn họ có vợ có chồng đi cùng cả, chỉ mình chị lẻ loi, thất bại. Thấy anh ôm con ngủ, chị thấy tiếc sao một gia đình êm ấm.
Chị nằm xoài bên bố con anh. Chị ngả đầu vào vai anh, ôm lấy anh như hồi còn chưa bỏ nhau. Anh giật mình tỉnh giấc, rồi quàng tay ôm chị ngủ tiếp. Có người đàn ông nào ôm phụ nữ rồi ngủ ngon lành mà không làm gì? Chị mỉm cười, người đó đâu thuộc về mình.
Anh nhắn tin: “Em có còn yêu anh không?” Chị đau đớn nhắn lại: “Điên à”. Anh không đến trông con, chị cũng chẳng hẹn hò với ai nữa. Chị cảm thấy cuộc sống bình yên, nhẹ nhàng trở lại. Cuộc sống với chị lúc này chỉ có con là trên hết.
Rồi bà nội thằng bé tìm đến vì quá nhớ cháu. Chị bảo bà cứ đưa thằng bé về vài hôm vì hôm sau chị đi công tác. Bà nội thằng bé nói qua loa về anh. Bà bảo anh lầm lì, ít nói hơn. Ông bảo đón thằng bé về cho ông bà đỡ nhớ thì anh im lặng cho qua hoặc lý do gì đó để lờ đi.
Chị không thể yêu và sống với một người khác thường như anh
Những ngày sau đó thật dài lê thê, chị nhớ thắng bé, nhớ cả bố nó đến mất ăn mất ngủ. Thật khó có thể tin là 3 năm sau khi chia tay, chị vẫn nhớ và yêu chồng cũ.
Anh nhắn tin hỏi chị đi công tác lúc nào về, chị bảo chị chẳng đi đâu. Anh hỏi “Em còn yêu anh không?”. Chị đáp: “Anh bị dở à?”. Anh bảo: “Ừ, có lẽ vậy”. Anh hỏi: “Em có nhớ con không?”. Chị nức nở òa khóc bảo “Có”. Nghĩa là, anh cũng hiểu chị đang nhớ cả anh nữa. Anh lại nhắn: “Ừ nhỉ, mẹ nào không nhớ con”. “Anh còn yêu anh ta không?”, chị quăng luôn cái điện thoại xuống giường, thấy tín hiệu trả lời còn chẳng dám cầm lên xem.
Mãi sau khi anh gọi điện thoại cho chị, chị mới dám cầm máy lên đọc. Từng lời anh nói rõ ràng, rành mạch, dễ hiểu nhưng như từng nhát dao cứa vào tim chị.
“Bọn anh chia tay lâu rồi, hơn 1 năm nay anh chỉ quanh quẩn bên em và con”. “Khi thả lỏng lòng mình ra để đón nhận tình cảm thật, anh đã có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên cậu ấy. Tình yêu đến thế nào thì cũng đi như vậy. Giống như những cặp nam nữ yêu nhau khác, em đừng nghĩ tình yêu đồng tính là vĩnh cửu. Nó có thể mạnh mẽ hơn một chút so với những mối tình dị tính bình thường, nhưng đó là khi người ta phải dối trá và nén lòng để yêu. Những gì trong bóng tối và trong đau khổ, bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy mãnh liệt và bế tắc”.
“Ngay từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này, anh đã sai lầm khi thừa nhận bản thân mình với em. Suốt 1 năm làm vợ, em chưa từng quên đi việc anh làm tình với một người đàn ông. Em hờ hững và em lạnh nhạt. Em ly hôn khi em biết mình có thai. Em muốn có cuộc sống với người chồng bình thường, dù có thể anh ta ngoại tình, nhưng em sẽ nghĩ thà ngoại tình với phụ nữ vẫn dễ chấp nhận hơn là ngoại tình với đàn ông”.
“Anh hỏi em còn yêu anh không, em nói anh dở à, như một cách khẳng định, sự ghê tởm khi phải yêu người có giới tính phức tạp”. “Chúng mình đã sai khi lấy nhau và cũng đã sai khi ly hôn. Nếu mình quay lại thì còn sai hơn nữa”.
Cuộc chuyện trò của chị và anh kết thúc khi anh bảo, anh không muốn gặp chị nữa, nếu nhớ con, anh sẽ nhờ bà nội đến đón. Lần đầu tiên trong đời, chị cảm nhận được thế nào là đổ vỡ. Chị đau đớn, gục ngã, chị không biết mình phải làm sao khi quá yêu người đàn ông đó. Bấy lâu nay chị cố kìm nén cảm xúc, cố gồng mình trong vỏ bọc để chứng minh cho anh thấy: “Chị không thể yêu, không thể sống với một người khác thường” như anh. Nhưng càng cố tạo vỏ bọc, chị càng thấy mình đau đớn hơn, vết thương lòng càng sâu hoắm và đến lúc này, nó dày vò tâm can chị. Chị phải làm sao khi từ lúc này, anh chính thức bước ra khỏi cuộc đời mình, chị đã mất anh hoàn toàn?
Nguồn: Theo st
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.