Yêu càng nhiều, người ta càng làm tổn thương nhau…

Yêu càng nhiều, người ta càng làm tổn thương nhau…

Một ngày buồn tẻ nữa lại trôi qua, cô – người đàn bà từng đi qua mọi hỉ, nộ, ái, ố của kiếp người lại tồn tại thêm một ngày vì lẽ gì không rõ. Có chăng cái cách cô sống và cái cách cô đang cố làm cho mình vui sống cho giống như bao nhiêu con người đang sống trên mặt đất này: Làm việc, chăm sóc con cái, có những ước mơ và thú vui của riêng mình!

Tận đáy tâm hồn, một cái thế giới khác, cái thế giới mà chỉ có một người đàn ông duy nhất được phép bước vào và soi thấu những ẩn ức, những đau đớn, những dằn vặt và khao khát yêu đương đến tột cùng trong cô, cái đáy tâm hồn ấy giờ nó cũng đang dần khép lại, để một cái “Tôi” khác của cô đang thét gào trong vô vọng. Cô úp cái mặt nạ bình thản, vô ưu vào mặt và lại tiếp tục tồn tại giữa cuộc đời…

Yêu càng nhiều, người ta càng làm tổn thương nhau…

Cô đủ lớn để hiểu đúng sai, đủ đau để biết giá trị của yên bình, đủ khao khát để tìm kiếm một tình yêu đích thực và cũng đủ dũng cảm để buông tay những thứ không thuộc về mình. Người ta bảo đàn bà thường sống thiên về cảm xúc nhưng cô thì khác, bản ngã càng lớn thì lý trí càng phải song hành, đó chính là giá trị khiến cô trở nên khác biệt. Cái khác biệt đó không khiến cô tự hào và cho rằng mình đáng trân quý hơn người đàn bà nào đó, mà chỉ để răn dạy chính bản thân mình đừng bao giờ làm tổn thương đến người khác, cũng như làm đau bản thân mình thêm nữa, bởi những nỗi đau cô từng cảm nhận, cô sợ lắm rồi…

Vậy nhưng, cô lại yêu anh – người đàn ông của những nỗi niềm chồng chất: Xấu xa và thánh thiện, tồi tệ và cao đẹp, thông minh  nhưng cũng đầy toan tính, đầy rẫy ái tình nhưng lại vẫn là kẻ cô đơn và khao khát yêu đến tột cùng, giống như cô. Con tạo khéo bày khiến cô gặp anh hay anh gặp cô mà cả hai chưa uống ngụm rượu nào mà đã chuếnh choáng vì tình.

Yêu – cái cảm giác diệu vợi này tưởng chừng thật khó mà có được, bỗng dưng ào đến như thác lũ, đổ ập vào bản thể cô, vào anh. Cả hai kẻ khao khát yêu và được yêu tìm thấy nhau rồi, hạnh phúc quá! Nhưng, đau đớn quá…Vì, họ tìm thấy nhau quá muộn màng, anh thuộc về một người đàn bà trước cô!

Yêu càng nhiều, người ta càng làm tổn thương nhau…

Lại nói về bản ngã và lý trí, vì yêu nên thoảng đôi khi cô ném cái lý trí để nuông chiều cái bản ngã, nhưng ngay khắc ấy, hình ảnh người đàn bà trước cô lại xuất hiện, cô nghĩ đến cái cảm giác người đàn bà ấy đang đau đớn vì anh, vì cô đã tước đoạt đi những giây phút lẽ ra nên thuộc về người ấy,  dù anh có bất mãn về người đàn bà ấy, thì điều đó không có nghĩa là cô được quyền xộc vào mối quan hệ đang thối mầm của hai người để đổ thêm thuốc trừ sâu vào đó! Cái ác nếu ý thức được mình ác thì sẽ có cái chất để mình đi đúng đạo. Yêu chẳng sai, nhưng làm người khác đau vì mình, ấy là sai! Mà cô, thì đã sai quá nhiều rồi, cô không muốn mình sai thêm nữa…

 Lại có đôi khi, cô tự an ủi “đến trước đến sau chẳng bằng đến đúng lúc, và ta thực sự thuộc về nhau!”. Cô nhủ lòng theo bản ngã một lần nữa, muốn yêu anh nhiều hơn, thương anh nhiều hơn như cách cô đang thương chính bản thân mình. Nhưng, cái thực tại phơi bày khiến lý trí cô lại thức tỉnh “Anh chẳng bao giờ là người đàn ông để cô có thể yêu thương nhiều hơn được nữa”. Vì thế giới của cô, thế giới của anh, những hiện thực phũ phàng, những rào cản đạo đức, những luân lý mà anh và cô thực sự là những kẻ yếu ớt hoặc tham lam muốn có tất cả nhưng rồi lại chỉ là những kẻ tay trắng chẳng bao giờ có được thứ mình muốn, những cái lẽ rất tầm thường nhưng lại đủ sức mạnh để hai kẻ mong manh đội lốt kiêu ngạo phải sợ hãi và lẩn trốn. Ừ! Tình nào cũng là tình dù chính danh hay vụng trộm, nhưng cái sự vụng trộm nó luôn khiến cô thấy nhói lòng, cô không đòi hỏi chính danh nhưng bản thân cô đủ lý trí để cảm nhận cái tổn thương mà tình vụng trộm mang lại…

Yêu càng nhiều, người ta càng làm tổn thương nhau…

Yêu càng nhiều, con người ta càng dễ làm tổn thương nhau. Có đôi khi cô nhìn thấy trên facebook của anh những thứ chính danh mà anh công khai với thiên hạ, rằng anh đang có một gia đình hạnh phúc, viên mãn đáng mơ ước, dù lòng anh nói với cô “anh đang phải gồng lên để chịu đựng và tập làm những điều giả dối” nhưng cô vẫn thấy đau lắm! Cái cảm giác nếu như không nhìn thấy cũng đã đủ đau đớn rồi, giờ nhìn thấy chẳng khác gì cơn đọa đày của một con nghiện thiếu thuốc. Vậy nhưng, cô vẫn phải vô ưu, bình thản và tập chấp nhận cái thứ “tình vay” ấy, làm người đàn bà trong bóng tối, chấp nhận những mũi dao vô hình cứ đâm thẳng vào tim mình, vì yêu!

Có đôi khi, anh vô tư kể chuyện tình cũ. Anh nói anh vẫn yêu người ta, rồi anh nói anh thích người đàn bà khác. Cô chỉ biết học cách chấp nhận những tổn thương mà anh gây ra một cách vô tình. Cứ đau đớn, cứ dằn vặt với tâm khảm như thế! Cô cũng ngạo mạn kể lại tình cũ của mình, điều mà trước đây có cạy răng cô cũng chẳng bao giờ thổ lộ. Yêu là nên trân trọng hiện tại, những thứ đã qua dù huy hoàng hay thống khổ cũng nên để trong ngăn kéo “hồi ức”. Thế nhưng, vì muốn làm tổn thương anh, cô kể lể như một ả đàn bà điên. Hoài niệm tình cũ làm gì? Chỉ có những kẻ bất mãn mới hiện tại thì mới ngoái đầu về quá khứ! Vậy đó, yêu càng nhiều, cô lại càng thấy tổn thương…

Yêu càng nhiều, người ta càng làm tổn thương nhau…

Có đôi khi đời làm cô buồn quá, cô chỉ muốn có anh bên cạnh, ôm anh, hít hà anh, thương anh như cách mà cô đang thương đời mình. Nhưng nhấc máy lên, anh bận. Bấm gọi, lại tắt! Anh đang ở với người đàn bà trước cô, những thứ chính danh ngoài ánh sáng, anh chẳng bao giờ có mặt khi cô cần anh. Khi yêu…người ta làm tổn thương nhau đơn giản lắm!

Anh bảo cô là người đàn bà thích bi kịch, tại sao không suy nghĩ một cách đơn giản? Cô không biết mình là đàn bà đơn giản hay không đơn giản, nhưng cô biết một điều nếu cô là một người đàn bà đơn giản thì anh liệu có thể chuếnh choáng vì cô?

Tình yêu là thứ khó nắm bắt, nhưng tổn thương là thứ có thật đang hiện hữu từng ngày từng giờ trong lòng cô. Đau, đau lắm! Ngay cả cái cảm giác muốn yêu nhiều hơn nữa nhưng không thể, muốn thương nhiều hơn nữa nhưng không thể, còn khao khát lắm nhưng không thể, còn chuếnh choáng lắm nhưng không thể…

Quá nhiều cái “không thể” khiến cho lòng cô như xát muối, cô tự nhủ lòng “ừ, chẳng gì là không thể! Có thể yêu thì có thể buông!”. Rượu nào say rồi chẳng phải tỉnh, đi mãi rồi cũng đến ngã rẽ, đúng sai luôn là sự lựa chọn tự thân. Cô khép cửa lòng, nơi đã có quá nhiều yêu thương và tổn thương ở đó, nơi có cả cái Tôi khác của cô, của anh, những thứ nồng nàn từng là của nhau,  để cô đi về phía không anh…

Châu Anh

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.