Yêu người có vợ chỉ có đau khổ, em biết không?

Sáu tháng trước, em bắt đầu vẽ cho mình một giấc mộng hoa hồng với người đàn ông đã dành cho em tin nhắn: “Được ôm em một lần anh đã thấy đủ đầy cho hạnh phúc cả một đời”. Em mỗi sáng thức dậy rất sớm, lên sân thượng tưới hoa, đón nắng mặt trời và hát. Véo von như chú sẻ nâu trên mái nhà những ngày hạnh phúc ríu rít. Em bảo, lâu lắm rồi trái tim em mới được rung lên vì một người, lâu lắm rồi em mới nhận được những tin nhắn ngọt ngào, giá trị hơn cả những giấc ngủ ngon. Cũng lâu lắm rồi em mới tìm thấy hạnh phúc trở lại trong trái tim tưởng chừng đã cằn khô sau những va vấp tình cảm. Tôi nhìn hạnh phúc trên gương mặt em, thấy trong veo mà mong manh như giọt sương buổi sớm mai, chỉ một đỗi thôi là sẽ tan đi dưới ánh nắng trời.

Em từng ngày hạnh phúc với những hẹn hò, những lời yêu thương. Nhưng, em cũng lặng lẽ thổn thức từng đêm với nỗi nhớ âm thầm vì hiểu rõ người em yêu đang ngủ say bên một người khác. Vòng tay ấy có thể ôm em vào những chiều gió lùa nhưng cũng là vòng tay ôm trọn gia đình trong khoảng thời gian gấp nhiều lần hơn so với những khoảnh khắc ngắn ngủi thả những lời ngọt ngào bên em.

Tôi hỏi, em có biết mình đang lựa chọn gì? Em gật đầu. Em đang chọn nụ cười và nước mắt song hành cùng nhau, đau để được cười, lặng lẽ dằn vặt để được hạnh phúc. Cái hạnh phúc phù du mà em nâng niu ấy, tôi biết, chỉ cần em buông tay nó sẽ rơi xuống, mất hút như chưa từng hiện hữu. Em chỉ có người ấy, nhưng người ấy có cả một gia đình. Tình yêu với em chỉ có một nhưng với người ấy là một cuộc chia năm xẻ bảy. Tình yêu, nếu có thật chăng nữa, em cũng chỉ nhặt nhạnh được những mảnh vụn rơi vỡ đâu đó trong tháng ngày của người ta.

Em có biết, yêu người có vợ là đi vào ngõ cụt? Em có thấy bàn tay người ấy đeo nhẫn, ngón áp út đã hằn lên một vết thời gian hàng chục năm, ngần ấy quãng đời họ đã đi cùng nhau, gánh trách nhiệm cùng nhau. Những cái nắm tay của em có ngọt ngào đến bao nhiêu cũng chẳng thể vương dấu gì trên đôi bàn tay đã từng nắm lấy vợ con, nắm lấy hạnh phúc mà người ấy đã vun vén. Yêu người có vợ là tự đưa mình vào nỗi đày ải cảm xúc, đi một con đường mà không biết nó sẽ rẽ về nơi nào, không nhìn thấy tương lai, em có biết không?

Tôi đã nói với em rất nhiều vào những buổi chiều em ngồi ngơ ngác khi người ấy không thể đến bên em. Em gật đầu. Em biết hết, nhưng em lại sợ cảm giác mỗi sớm mai thức dậy không có gì để mong chờ, sợ cảm xúc ngọt ngào đẹp đẽ kia biến mất, sợ trái tim mình tổn thương thêm một lần nữa, sợ đường dài mênh mông…

Người ấy yêu em mà, phải không? Em không làm gì tổn hại đến hạnh phúc gia đình người ta, em chỉ chọn một góc hạnh phúc cho mình. Vậy nếu là tình yêu sao em lại thấy đau? Tình yêu là ngọn nguồn hạnh phúc đẹp đẽ mà ai cũng muốn được chia sẻ, muốn hét lên với cả thế giới rằng đó là người yêu của mình. Còn tình yêu của em thì sao? Lặng lẽ hay phải gọi theo một cách khác cay đắng hơn là vụng trộm? Tình yêu mà sao xét ở góc nào em cũng là người có lỗi? Cuối con đường, người đau khổ cũng chỉ duy nhất là em. Gọi là yêu sao khi em bệnh, em cần thì người ta chẳng thể chạy đến bên em? Gọi là yêu sao chẳng bao giờ người ta có thể cùng em ăn một bữa tối lãng mạn vì phải ở nhà trọn vẹn bữa cơm tối với gia đình? Gọi là yêu sao những đêm em chờ mòn mỏi, một tin nhắn cũng không có, vì người ta luôn tắt điện thoại, sợ người đầu ấp tay gối có thể tình cờ thấy được tin nhắn ngọt ngào của em. Yêu được không khi không thể một lần em và người ấy tự do nắm tay nhau vào rạp chiếu phim hay trong những hành trình xứ lạ.

Tình yêu của em ở đâu trong lén lút và nghẹn ngào?

…Sáu tháng sau, tôi lặng lẽ đứng nhìn em khóc, đôi vai gồng lên, tay cầm chặt điện thoại mà không gọi cho ai. Tôi biết em đã chịu đựng đau đớn nhiều, không phải bây giờ mà ngay từ khi bắt đầu con đường em gọi là tình yêu với người ấy – người đàn ông có vợ. Tôi biết em đã lặng lẽ quay mặt vào tường rớt nước mắt từng đêm trong nỗi hờn ghen vô cớ. Em ghen mỗi khi thấy điện thoại người ta hiện lên chữ “em” ngắn ngủi. “Em” của người ta là vợ, là nhà, lúc nào cũng có thể gọi người ta được. Còn em, mỗi lần nhắn tin hay gọi điện đều phải cân nhắc tránh giờ người ta ở nhà “có thể con anh nghịch điện thoại, em đừng nhắn tin”, “có thể vợ anh nhìn thấy, em đừng gọi”.

“Anh cần em nhưng không thể mang lại hạnh phúc cho em. Khi nào yêu ai, em hãy cố gắng bên cạnh họ, sẽ tốt hơn cho em. Anh xin lỗi. Hãy hiểu cho anh” – người ấy đã nói với em như thế. Có lẽ, đó là điều chân thật sau cùng. Vậy mà em cũng không chấp nhận. Em vẫn cứ đi theo tiếng gọi con tim khi “em còn yêu anh làm sao có thể yêu ai?”.

Giờ thì em khóc. Không cố nắm níu điều gì nữa. Em đã nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc sum vầy cùng nhau, những nụ cười tròn đầy ấm áp. Trong vòng tròn tình thương của họ, không thể có em, không cần có em.

Con đường tôi đã nói với em là ngõ cụt, nhưng không ngăn được em bước vào. Rồi em sẽ biết đường quay ra, phía bên ngoài là những con đường dài đến chân trời, biết không em?

Nguồn: Theo Ph? n? TPHCM

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.