Bị sếp lợi dụng động chạm nhưng tôi chỉ biết im lặng

Làm nô bộ công sở, bị người hướng dẫn lợi dụng nhưng tôi vẫn không dám kêu than

Tôi là sinh viên năm cuối chuyên ngành quản trị kinh doanh. Năm học cuối có thể nói là giai đoạn vất vả nhất đối với mỗi sinh viên. Việc lo hoàn thành môn học đã khổ, chúng tôi còn phải chạy đôn chạy đáo đi liên hệ thực tập. Qua mối quan hệ với mấy anh chị khóa trên, cuối cùng tôi cũng xin được vào thực tập tại một công ty xuất nhập khẩu.

Trong mấy năm ngồi trên giảng đường, tôi háo hức với kỳ thực tập bao nhiêu thì giờ đây tôi thấy chán nản và muốn bỏ cuộc bấy nhiêu. Cứ tưởng, sau những lý thuyết học được trên lớp, sinh viên sẽ được trải nghiệm và học hỏi được thật nhiều ở những môi trường làm việc thực tế. Tuy nhiên, có trải qua mới biết, đời không như là mơ. Không phải tôi đánh đồng nhưng đối với một sinh viên thực tập thì việc pha trà, rót nước dường như đã trở thành công việc bất di bất dịch. Ở đây, kinh nghiệm chuyên môn tôi học được thì ít nhưng những việc không tên tôi gần như được các anh chị mặc định cho làm.

Làm nô bộ công sở, bị người hướng dẫn lợi dụng nhưng tôi vẫn không dám kêu than

Còn nhớ ngày đầu tiên khi bước chân đến công ty, tôi được anh trưởng phòng dắt đi giới thiệu và thăm quan một lượt văn phòng. Màn chào hỏi diễn ra chóng vánh chưa đến 10 phút. Tất nhiên tôi không nhận được sự hồ hởi chào đón của mọi người, vì bản thân người nào cũng cặm cụi vào màn hình máy tính, có chăng chỉ là vài câu ậm ừ xã giao. Tự thấy màn ra mắt không mấy thành công, tôi đã bắt đầu cảm thấy nhụt chí. Và tôi tự an ủi bản thân bằng cách động viên mình phải mạnh dạn trong giao tiếp cũng như công việc.

Người được chỉ định hướng dẫn tôi là một anh nhân viên phòng kinh doanh, anh này tuy thâm niên làm việc ở đây chưa lâu nhưng tôi nghe trưởng phòng nói qua là người rất có uy tín với cấp trên. Việc tôi được anh ấy dìu dắt chính là vinh dự và may mắn, chắc chắn thành tích của tôi trong kỳ thực tập này sẽ được đánh giá cao. Biết thế, nên tôi cố gắng làm quen và bắt chuyện với anh nhiều. Những gì còn khúc mắc, tôi tranh thủ để mong anh giải đáp. Nhưng đáp lại tinh thần học hỏi của tôi lại là thái độ thờ ơ và cố tình lờ đi của anh. Có lần anh còn nói thẳng “em chưa việc gì phải vội vàng, cứ từ từ làm quen với các anh chị trước đã. Xem chị A thích uống trà, anh B có thói quen uống café… cứ ngoan thì sẽ ổn hết thôi nhé cô bé”.

Làm nô bộ công sở, bị người hướng dẫn lợi dụng nhưng tôi vẫn không dám kêu than

Cứ thế, một tháng rồi hai tháng trôi qua, trong khi công việc của tôi vẫn chỉ quanh quẩn với nhiệm vụ pha trà rót nước, làm chân sai vặt cho mọi người ở văn phòng. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sợ mình không học được chút chuyên môn thực tế nào, rồi lấy gì làm báo cáo, tôi lấy đâu ra sản phẩm để đánh giá năng lực. Nghĩ thế, tôi đánh liều đến gặp anh hướng dẫn để trình bày hoàn cảnh. Nhưng có vẻ như anh ta cố tình lờ đi những điều tôi nói, trong khi cái cách anh nhìn tôi thì chứa đầy ẩn ý. Ngay chiều hôm đó, anh chủ động đề nghị tôi cùng anh ra ngoài gặp khách hàng. Khỏi phải nói, tôi vui đến mức nào vì đây là lần đầu tiên sau 2 tháng thực tập tôi có cơ hội làm việc đúng chuyên môn. Đúng giờ thông báo, tôi sửa sang quần áo chỉnh tề, trang điểm nhẹ và theo anh đi gặp khách hàng. Đúng là khi cọ sát thực tế, tôi mới biết mình còn quá non nớt và thiếu sót. Buổi đàm phán kết thúc thành công, thay vì về công ty anh mời tôi đi cafe. Thiết nghĩ, đây cũng là cơ hội để anh em gần gũi nhau hơn và tạo điều kiện cho tôi trong công việc. Thế nhưng, điều làm tôi lấy làm hoảng hốt là ngồi trong quán, anh cố tình ngồi sát vào tôi, cố tình động chạm. Hơn nữa, cách nói chuyện của anh cũng có hàm ý.

Những tưởng, sự việc chỉ dừng lại có thế, nhưng liên tiếp những ngày sau trên công ty, anh ta đều cố tình tỏ ra là một tên dê xồm. Có lần, tôi được giao nhiệm vụ làm sơ đồ tài liệu, khác với trước đây, anh ta tỏ ra nhiệt tình hướng dẫn. Cái kiểu cố tình ghé sát mặt chạm vào đầu tôi, rồi liên tục áp vào má, tóc và tai làm tôi nổi da gà. Nói thật, lúc đó tôi thấy ấm ức, muốn đứng phắt dậy hét vào mặt anh ta. Nhưng nghĩ lại phải cố ngậm bồ hòn làm ngọt. Tất cả chỉ vì muốn bình yên đến hết thời gian thực tập.

Bị sếp lợi dụng động chạm nhưng tôi chỉ biết im lặng

 

Thiết nghĩ, có phải tôi kém may mắn khi chọn công ty này làm nơi gửi gắm bản thân hay không. Hay vì tôi chưa đủ thông minh cũng như khéo léo để đối phó với tình huống ngoài thực tế. Nhưng thật sự mấy tháng trời làm việc ở đây, tôi chưa học hỏi được gì thiết thực cho chuyên môn của mình. Một ngày 8 tiếng làm việc dài lê thê và trở nên vô nghĩa, tôi không nhận được sự giúp đỡ tận tình của mọi người. Cộng thêm việc phải tiếp xúc với kẻ “yêu râu xanh” kia, tôi thấy tương lai phía trước của mình là một màu đen tối. Còn hơn 1 tháng nữa là kết thúc thời gian thực tập. Nhưng tôi gần như sắp không chịu nổi, tôi có nên kín đáo góp ý với trưởng phòng về sự việc này không, hay nên chọn cách im lặng để mọi chuyện được êm xuôi. Và rồi, liệu nói ra, sếp có tin lời một con bé sinh viên như tôi hay không, Các anh chị đi trước có kinh nghiệm, có cao kiến gì hay. Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Huyền

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.