Chân dung một giai công sở chán việc

 
Ngoại hình: Một là lờ đờ, hai là tất tả ra vẻ bận rộn lắm, nhưng thực ra lại rỗi việc nhất cơ quan.
Tâm tính: Lúc thì thờ ơ với thời cuộc, lúc lại hứng lên lao vào chém gió với đồng nghiệp điên đảo, từ chuyện chứng khoán, giá xăng đến chuyện hôm nay nữ đồng nghiệp đi đôi guốc đẹp thế!
Tuổi tác: Trẻ chưa qua già chưa tới, nhìn chung thì cũng đủ độ để nghĩ đến sự ổn định rồi.
Điểm mạnh: Chuyên môn khá tốt, đặt đúng chỗ thì làm việc miễn bàn.
Điểm yếu: Vì tâm tính nhạy cảm nên có xu hướng thích thì làm, không thích thì nghỉ!
 Và sau đây là một ngày của chàng…
7h45: Khi những con chim đã hót đến lạc cả giọng và bay đi tứ tán, ánh nắng cũng chả còn ban mai đẹp đẽ mà bắt đầu nóng hôi hổi, dân tình thì ào ào như thác lũ tất tả đi làm, chàng vẫn nằm ì trên chiếc giường êm ái. Lăn lê bò toài trên giường mãi rồi cũng chán, chàng từ từ ngồi dậy, bật nhạc rồi lại ngồi thừ ra nghe, khoảng năm phút khi hồn về với xác, chàng bắt đầu vào nhà vệ sinh, rồi thì quần áo, giày, ba lô tay nải… Chàng rời nhà vào lúc 8h, giờ chuẩn của công sở vào làm việc.
Chàng rời nhà vào lúc 8h, giờ chuẩn của công sở vào làm việc.
8h20: Chàng thong thả bước từng bước chậm rãi lên cầu thang bộ theo phong cách của ông chủ, “cứ tà tà mà đi, đằng nào chả muộn rồi”,  mặc kệ thiên hạ đang tranh nhau lao vào cái thang máy tội nghiệp để check in đúng giờ thì chàng vẫn thong dong mà bước, chàng quẹt thẻ chấm công vào lúc 8h25 phút, tức là muộn mất 25 phút, và tức là cuối tháng lại trừ lương nhưng chàng kệ, chàng chả giàu nhưng chàng cứ thích thế! Có sao!
8h26: Chàng dật dờ cầm cái cốc ra chỗ lấy nước, lờ đờ pha cốc cà phê rồi lại liêu xiêu đi về chỗ. Tại vị rồi mới thong thả bật máy tính lên, và trong khi đợi máy khởi động, chàng gãi gãi mái đầu ba ngày không gội rồi lôi điện thoại ra lướt facebook xem hôm nay có đứa nào than thở gì không? Lướt xong ngẩng lên thì đã thấy đồng hồ máy tính chạy sang 8h40, chàng bắt đầu mở mail và check. Ôi thôi, đủ thứ loằng ngoằng quy chế, quy định, chàng “delete” hết thảy rồi bắt đầu ngồi thừ ra ngẫm nghĩ. Nhìn vẻ mặt của chàng đăm chiêu trước cái màn hình, thiên hạ không biết lại tưởng chàng đang nghĩ lung lắm, thực ra chỉ mình chàng biết là chàng có nghĩ gì đâu, một cái đầu đang lung bung liêng biêng nghĩ chuyện ngoài công việc, mà công việc thì đang chờ chàng đến ngập cổ, nhưng chàng chả thiết gì nữa.
Công việc thì đang chờ chàng đến ngập cổ, nhưng chàng chả thiết gì nữa.
9h30: Chàng ngồi thừ ra, mặt rất đần độn trước cái máy tính với câu hỏi: “Trưa nay ăn gì?”, “Nên chiến game với thằng Bi hay đi trà chanh với con Sún?”,… Tất cả những suy nghĩ quan trọng không kém những phát minh của thời đại cứ tuôn ra ào ạt trong đầu, nhưng ý tưởng về công việc tuyệt nhiên không nảy nổi trong cái đầu bác học của chàng lúc này. Đã bảo chàng bị xuống tinh thần lắm rồi mà…
10h: Chàng bắt đầu vận động bộ não để nghĩ về cái sự “tại sao chán việc?” của bản thân, và mất vài phút sau, chàng liệt kê ra đủ thứ khiến chàng nản: Nào thì là công việc rập khuôn, ngày nào cũng một việc lặp đi lặp lại chả có gì sáng tạo, nó khiến chàng làm việc như một cái máy tính, phí phạm bao nhiêu chất xám mà chàng phải trau dồi bao nhiêu năm làm người mới “thụ” được; rồi thì là các quy chế, định mức dồn dập, phạt, phạt… và phạt; rồi mối quan hệ đồng nghiệp, thực ra đồng nghiệp không phải ai cũng ghét chàng, chỉ là chàng cảm thấy mình cứ thừa thãi trong những câu chuyện của họ, không hòa nhập được dù chàng rất cố gắng hòa đồng. Không phải chàng cố tỏ ra lập dị hay khác biệt, chỉ là có những thứ có cố gắng thì cũng chỉ là gượng ép… Vậy đó, vài ba nguyên nhân chàng ngồi thống kê vội đã khiến chàng nản việc… Thoắt cái đã đến giờ ăn trưa, chàng từ từ thong thả đứng lên ngồi xuống vặn mình vài cái cho thoải mái rồi check out và lang thang ăn trưa một mình, một vài đồng nghiệp rủ chàng đi ăn cùng nhưng chàng nhẹ nhàng từ chối khéo, chàng cần thời gian để tĩnh tâm và tiếp tục nghĩ. Thế là chàng ngồi thừ ra quán cơm văn phòng và ngẫm ngợi cho đến quá giờ check in buổi chiều. Lại muộn… nhưng chàng kệ! “Mình muộn bao nhiêu lần rồi nhỉ?” – Tự dưng chàng nghĩ đến cái thái độ làm việc vô kỉ luật của mình và cười nhạt cho cái thái độ vô tổ chức của mình….
15h: Chàng ngồi lướt khoảng 30 trang báo mạng để xem tin tức, một vài mail được gửi đến, chàng đọc lại một lượt. Lại mail cảnh cáo đi muộn, chàng ngồi thừ ra và ngẫm ngợi: “Lương cũng ổn? Hay là mình cố gắng? Nhưng… sao cái đầu mình trở nên trì độn thế này? Hay là buông?”, rồi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cái sự quyết tâm của chàng trỗi dậy, chàng cần phải thoát ra tình trạng này ngay lập tức. Chàng phải xốc lại tinh thần làm việc và có những quyết định đúng đắn cho công việc của chàng. Một cái mail được gửi đi nhanh chóng, lát sau chị bên phòng hành chính nhân sự sang hỏi chuyện: “Tại sao em nghỉ việc? Có chuyện gì vậy?”. Chàng đưa ra một vài lý do chung chung, chị hành chính tỏ ra thông cảm: “Thôi, giữ người ở chứ ai lại giữ người muốn đi!”. Chàng thở ra một cái thật mạnh, như trút bỏ được một cái gì đó rất nặng chắn ngang tâm tư của chàng.
 Điều chàng cần làm bây giờ thực sự là thư giãn, nghỉ ngơi và xốc lại tinh thần để làm những gì chàng muốn…
16h: Chàng chào tất cả đồng nghiệp một lần và xách ba lô ra về. Chàng chạy xe trong tâm trạng trống rỗng, không buồn không vui nhưng rõ ràng là có thay đổi so với lúc sáng, cái tâm trạng nhẹ bẫng này lâu lắm rồi chàng không cảm nhận được, chàng nghĩ xa xôi đến công việc khác rồi lại phủ quyết trong đầu ngay. Điều chàng cần làm bây giờ thực sự là thư giãn, nghỉ ngơi và xốc lại tinh thần để làm những gì chàng muốn, có thể đúng, có thể sai, nhưng chàng chấp nhận đánh đổi để có một không gian làm việc khác biệt – một không gian để chàng có thể cống hiến hết chất xám của mình và làm nó một cách thật đam mê, một không gian để chàng sống và làm việc như một người có tri thức chứ không phải là một cái máy tính có cảm xúc.
 
Út Phượng

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.