Chia đôi hạnh phúc, ‘chia đôi’ con!

Chia đôi hạnh phúc, ‘chia đôi’ con!
Sáng nay mẹ nấu cho nó món xôi vò, nó hân hoan vô cùng. Hơn nửa năm rồi, nó không còn được mẹ chuẩn bị bữa sáng và cũng đã dần quen với việc mọi sinh hoạt do cô giúp việc lo. Nhìn mẹ chăm chú rót cho nó cốc sữa, nó tủm tỉm cười, thầm ước ao: “Giá bây giờ có thêm bố thì tuyệt” vì nó gần như đã quên cảm giác được sum vầy với bố. Khi nó đang nâng nâng hạnh phúc, mẹ khẽ nói: “Nhi à, bố mẹ sắp ra tòa?”. Nó đảo mắt nhìn quanh, bần thần, lí nhí hỏi lại mẹ: “Ra tòa?”. Mẹ nhìn nó, mắt không chớp và đó là ánh mắt khó hiểu nhất nó từng thấy. “Ừ. Bố mẹ quyết định rồi. Bố mẹ sẽ ly hôn”. Bố mẹ ly hôn? Dù nó trưởng thành hơn, hiểu biết hơn so với những đứa trẻ tuổi 13 khác nhưng vẫn thực sự rất bàng hoàng. Nó bủn rủn chân tay, ôm đầu đau đớn. “Không”, nó gào thét. Mẹ ôm nó, nói với nó rất nhiều điều nhưng chẳng thể lọt tai nó lời nào. Nó có cảm giác chới với như người sắp chết đuối, chân tay mềm oặt, vô lực…
Chia đôi hạnh phúc, ‘chia đôi’ con!

Bố mẹ ly hôn? Nó thực sự rất bàng hoàng khi nghe tin đó.

Hơn 1 tháng sau, bố mẹ nó chính thức ra tòa. Khi nghe vị chủ tọa hỏi: “Cháu muốn ở với ai?”. Mặt nó tái nhợt, đôi mắt cố mở to, hết nhìn bố lại nhìn mẹ và nó im lặng. Vị chủ tọa nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi, nó vẫn không trả lời. Cả căn phòng lặng thinh, một bầu không khí u uẩn bao trùm khiến nó cảm thấy hít thở thật khó khăn, lồng ngực nhói đau. “Cô bé, cháu muốn ở với ai?”, câu hỏi được vị chủ tọa lặp lại lần thứ 3 với âm lượng cao hơn khiến nó giật mình. “Cháu muốn ở với cả bố và mẹ?”, nó ấp úng trả lời. Vị chủ tọa nhìn nó, xót xa: “… Nhưng cháu chỉ được chọn bố hoặc mẹ”. Nó vẫn quả quyết lặp lại câu trả lời cũ…
Rồi nó được bà ngoại đưa ra khỏi phòng xử án. Ở ngoài, nó ôm bà khóc thút thít còn bên trong, bố mẹ đang lớn tiếng tranh chấp tài sản, xem xét và sắp ‘tước đoạt’ ước muốn tự nhiên của nó. Nó thầm nghĩ, mình đâu phải ‘món đồ’ để bố mẹ sống chết giành giật sau đó cất vào kho…
Nó nghe thấy mẹ lớn tiếng trách bố là người phụ tình, bạc bẽo và vô trách nhiệm còn bố mắng mẹ là người phụ nữ quá tham vọng, yêu công việc, bỏ bê chồng con. Cuộc cãi vã của bố mẹ nó ngày càng căng thẳng, không ai chịu nhường ai lời nào khiến vị chủ tọa phải liên tục đập búa, quát: “Im lặng”.
Tòa quyết định chia đôi căn nhà của nó, giao nó cho mẹ nuôi còn bố phải có trách nhiệm cấp dưỡng hàng tháng. Bố mẹ nó thỏa mãn với những gì mình đạt được và cũng rạch ròi mỗi người nhận một nửa tuổi thơ của nó…
Khi ra về, bố liếc nhìn nó, khẽ nhắc: “Ở với mẹ phải ngoan nghe con!” rồi bước nhanh ra chỗ người phụ nữ lạ hoắc đang đứng đợi ở cổng. Nó nắm tay mẹ cũng đi về phía đó. Bố mẹ và nó đi lướt qua nhau rất gần nhưng lại thật xa…
Vân Đặng (ghi)
Chia đôi hạnh phúc, ‘chia đôi’ con!

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.