Tôi mồ côi mẹ từ khi 10 tuổi, thật may có được gia đình chồng có điều kiện và rất tốt. Họ yêu thương và xem tôi như con cái trong nhà. Vì sớm đã không còn mẹ, tôi cũng xem mẹ chồng như mẹ đẻ và tận lòng chăm sóc bà như con ruột chẳng giữ khoảng cách nào. Anh chị chồng cũng yêu thương tôi vô cùng, họ luôn che chở, chăm sóc, lo lắng cho tôi từ những điều nhỏ nhất. Khi tôi mang thai, cả gia đình vỡ òa sung sướng, tận tay chị chồng còn tổ chức cho tôi một bữa tiệc để chúc mừng. Niềm vui trong lòng tôi không lời nào tả xiết, có nói cũng chẳng bao giờ hết được sự cảm ơn, kính trọng của tôi với gia đình chồng lớn đến thế nào.
Suốt thời gian tôi mang thai, cho đến khi sinh con gái, cũng một tay mẹ chồng chăm sóc, nâng đỡ từng li từng tí. Vì con tôi sinh thiếu tháng nên ươn yếu hay quấy khóc đêm, chồng tôi thì đi làm cả ngày mệt nên không đỡ đần được, mẹ chồng chuyển hẳn vào ngủ cùng để bế đỡ lúc đêm tối. Bao yêu thương, quan tâm của tôi và mẹ dành hết cho con gái khiến chồng tôi nhiều lúc thấy buồn. Nhưng tôi và mẹ cho đó là trẻ con, chỉ trêu đùa mà chẳng quan tâm lắm. Mẹ nói, điều quan trọng nhất khi ấy chỉ là sức khỏe của hai mẹ con tôi, chồng tôi lớn rồi tự lo liệu được. Có lẽ, vì anh chẳng biết làm gì, nói chuyện cùng ai mỗi khi về nhà nên buồn và anh lao vào công việc. Anh thường xuyên làm thêm ở cơ quan tận 8-9 giờ đêm mới về nhà, chơi với con vài ba chục phút rồi về phòng làm việc và nghỉ ngơi. Nhiều khi tôi cũng thấy xót chồng nhưng lại tự an ủi mình, chắc công việc bận rộn, vất vả nhưng rồi lại mơ hồ nhận ra khoảng cách trong mối quan hệ của chúng tôi.
Ngày đi làm lại đầu tiên sau 6 tháng nghỉ sinh, tôi muốn đến cơ quan rủ anh đi ăn trưa. Đợi anh ở cổng mà không gọi điện thì gặp cảnh anh tay trong tay đi với cô gái đó. Họ đèo nhau trên xe của anh, ôm nhau chặt cứng như chẳng còn kẽ hở nào. Tim tôi như có ai bóp nghẹt, tôi đi theo họ suốt 2 tiếng nghỉ trưa và điểm kết thúc chính là căn hộ chung cư của cô gái đó. Tôi mường tượng ra mọi chuyện đang diễn ra trong ngôi nhà ấy mà lòng se thắt lại. Tôi kiên quyết chờ anh, họ rời căn hộ và sững người khi nhìn thấy tôi. Tôi chỉ nói với chồng “em đã chờ anh 2 tiếng” rồi rồ ga phóng thẳng chẳng để anh nói lời nào.
Tôi về nhà lòng buồn da diết, mỗi khi nhớ tới chuyện ban trưa tim tôi như có ai đó cầm dao mà chọc mà ngoáy. Tôi đau mà chẳng thể thở nổi. Mẹ chồng hỏi thì tôi nói mệt, nước mắt ừng ực, chực chảy ra. Mẹ tò mò nhưng không dám hỏi gì thêm. Đêm hôm ấy, chồng tôi về muộn, nhìn cách cư xử gượng gạo của chúng tôi mẹ đoán ra có chuyện. Mẹ gặng hỏi, tôi không trả lời thì mẹ quay sang hỏi anh. Tôi đã nghĩ chồng sẽ ngượng ngùng, hối hận và thấy có lỗi nhưng anh thẳng thắn nói với mẹ không còn tình yêu với tôi nữa, muốn ly hôn để sống với tình mới. Vì gia đình chồng gia giáo, truyền thống nên mẹ không đời nào chấp nhận hành động và luận điệu của anh. Một cuộc họp gia đình đã diễn ra, chồng tôi nhận những lời chỉ trích gay gắt nhất của mẹ, anh chị và mọi người. Ai cũng yêu cầu anh chấm dứt mối quan hệ tội lỗi ấy nhưng anh vẫn cương quyết giữ nguyên ý kiến của mình. Buộc mẹ chồng tôi đưa ra chiêu thức cuối cùng. Mẹ đưa cho anh 1 cuốn sổ tiết kiệm nói nếu anh không chấm dứt mối quan hệ kia thì cầm cuốn sổ này và bước ra khỏi nhà, xem như mẹ đã làm hết trách nhiệm và từ nay sẽ không bao giờ chấp nhận anh trở về. Anh lạnh lùng đáp, có chết cũng không bao giờ quay lại nhà này, không bao giờ sống tiếp cùng tôi. Câu nói vô cảm của anh khiến cả gia đình tôi hẫng hụt, vô cùng đau khổ. Mọi người thương cho tôi và giận anh vô tình, thất đức.
Chúng tôi ly hôn 1 tháng sau ngày anh dọn khỏi nhà. Mẹ và anh chị nói tôi và con ở lại chăm sóc mẹ cho có người có tiếng. Tôi cảm động vô cùng, và nguyện sẽ thay chồng chăm sóc mẹ suốt đời. Và lòng tôi chưa khi nào có ý đi bước nữa, mọi mối quan tâm của tôi khi ấy chỉ là mẹ và con gái nhỏ. Sau khi chúng tôi ly hôn, mẹ đau buồn, suy nghĩ nhiều sinh ra bệnh tật và nằm liệt giường sau một cơn tai biến. Suốt 2 năm qua chỉ có tôi bên cạnh, nâng nhấc, chăm sóc mẹ. Còn chồng tôi chẳng thèm về hay gọi điện hỏi thăm mẹ một lần, cả gia đình cũng chẳng ai nhắc đến tên anh dù 1 lần. Nhiều hôm tôi thấy mẹ khóc, tôi hiểu mẹ đang nhớ mong đứa con trai duy nhất của mình. Nhìn mẹ tôi thấy thắt lòng, tôi nói gọi anh về cho mẹ thì mẹ một mực lắc đầu. Nhưng tôi hiểu, mẹ sợ tôi buồn nên cố kìm lòng chứ tôi cũng làm mẹ rồi thì hiểu, tình mẹ con đâu phải dễ để nói cắt đứt là quên được ngay.
Tôi thương mẹ, đến tìm anh. Trái với suy nghĩ của tôi, anh sống tuyềnh toàng, cả căn phòng chẳng có gì đáng giá. Anh thấy tôi thì khóc nói hối hận, xấu hổ không dám gặp lại. Tôi nói quên rồi chẳng bận tâm và kể chuyện của mẹ. Anh nói chỉ về khi tôi chịu tha thứ và quay lại với anh. Cũng trong câu chuyện tôi biết, anh mang số tiền mẹ cho đi xin việc, đầu tư cho cô nhân tình làm ăn. Nhưng cuộc sống chẳng như mơ, anh bị cô ta phản bội. Dù hối hận muốn quay lại nhưng sợ tôi và mẹ không tha thứ nên chẳng dám về.Tôi kể lại chuyện của anh cho mẹ, mẹ khóc nấc nghẹn ngào. Tôi hiểu mẹ đau lòng và thương anh lắm. Nhưng mẹ nói, chỉ cho phép anh trở lại nhà nếu tôi đồng ý tha thứ cho anh. Còn với mẹ, giờ tôi đã là con gái, con trai duy nhất của mẹ đã chết rồi. Anh có về thì cũng chỉ là con rể, chẳng thể yêu thương, gần gũi như xưa.
Tôi không muốn nối lại quan hệ với người chồng bội bạc, chỉ nhớ lại những điều anh ta nói lòng tôi lại phát điên. Anh đã sẵn sàng rời bỏ mẹ con tôi để theo nhân tình giờ bị cô ta bỏ rơi lại ra điều kiện để mong tôi đón nhận. Tôi hoài nghi về mục đích trở lại của chồng cũ. Nhưng nếu tôi cương quyết khước từ thì nỗi buồn trong lòng mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ nguôi, và có thể mẹ sẽ ra đi mà không nhắm được mắt. Tôi đang băn khoăn nhiều lắm, nếu chấp nhận anh tôi sẽ có lỗi với chính bản thân mình nhưng từ chối thì anh không có cơ hội quay trở lại, mẹ tôi sẽ nhớ mong, đau khổ, con tôi sẽ chẳng có cha và hơn hết tôi là kẻ bất hiếu, không thể thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mẹ. Tôi biết phải làm gì đây?
H.M
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.