Mọi người chửi tôi dại vì mang tiền tiết kiệm cho trai

Mọi người chửi tôi dại vì mang tiền tiết kiệm cho trai

Ai đó nói tôi dại trai, lụy tình, cũng đúng thôi vì một đứa con gái suốt ngày chỉ biết lao vào kiếm tiền để lo cho người yêu, trong khi không lo được gì cho gia đình. Đó chắc chắn là một đứa không chỉ ngu mà có lẽ còn mang thêm tội bất hiếu nữa.

Tôi 28 tuổi, cái ngưỡng mà ở quê người ta đã gán cho cái án “ế một đống trên đầu”. Đã có công việc ổn định với mức lương tương đối tốt. Không phải tôi cành cao để rồi đến tuổi này vẫn trong cảnh giường đơn gối chiếc mà đơn giản người tôi yêu thì không hoàn toàn yêu tôi, người tôi không yêu thì cứ bám lấy tôi mãi chẳng chịu rời. Làm thân đàn bà con gái khổ thế đấy, không thể nhắm mắt đưa tay mà lấy bừa một người, cũng không dám nước chảy ngược dòng mà đeo đẳng mãi một cuộc tình không biết trước nó chẳng đi đến đâu. Càng không thể làm gia đình lo lắng, hàng xóm lời ra tiếng vào vì nhà kia có đứa con gái gần hết tuổi xuân mà mà mãi chẳng có ma nào rước.

Nói qua về chuyện tình yêu có thể nói rối như tơ vò của mình. Tôi yêu một anh bạn đã 4 năm trời nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương từ một phía. Còn với người ấy, cảm xúc dành cho tôi như thế nào, chỉ là một câu trả lời nghe lạnh lùng đến tủi phận “cũng có thích một chút”. Bởi vì trong lòng cậu ta đã yêu một người con gái đến si mê và mù quáng. Và để lo cho người ta, cậu đã phải đi vay mượn khắp mọi nơi để chạy vạy lo công việc cho người yêu, thậm chí là vay nặng lãi. Tôi là người hiểu tường tận mọi việc nhưng vẫn âm thầm yêu và dõi theo người đàn ông ấy với hy vọng mong manh. Biết đâu sẽ có một ngày anh ấy sẽ nhận ra tôi mới chính là tình yêu thật sự của anh. Thật ngốc nghếch đúng không, nhưng tôi đã yêu đến si mê như vậy đấy. Tôi không thể dành tình cảm cho một ai khác vì trái tim đã toàn tâm toàn ý hướng về người đó.

Người ta thường nói nên nghĩa vợ chồng không chỉ cần có duyên mà còn phải mắc nợ nhau nữa. Tôi và anh có lẽ kiếp trước chưa mang nợ nhau nên kiếp này chỉ dừng lại ở mối quan hệ nửa vời. Nói về người con gái kia, cô ta không hề yêu anh mà chỉ nhằm mục đích lợi dụng. Tôi biết bao nhiêu lần cô ngửa tay lấy tiền của anh, nhận bao nhiêu sự giúp đỡ về mình nhưng sau lưng lại yêu một người đàn ông khác. Nhiều lần tôi định kể sự thật cho anh, nhưng với một người đã yêu đến mù quáng dù có khuyên ngủ thế nào cũng vô ích. Vì thế tôi cứ để mặc, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra sự thật và tỉnh táo lại. Có lẽ trên đời này, không ai dại như tôi. Biết rõ người ta không yêu mình, biết rõ cô gái kia chỉ lợi dụng anh, biết rõ nhiều lần anh cần đến sự viện trợ của tôi cũng chỉ để chu cấp tiền cho người anh yêu. Vậy mà tôi vẫn không mảy may suy nghĩ, vẫn tự nguyện đưa tiền cho anh đi bao gái. Và tất nhiên những số tiền ấy một đi không hẹn ngày trở lại.

Bao nhiêu lần tôi giận dỗi trách móc anh chỉ vì thiếu quan tâm đến mình, anh cũng thật lạ, cứ vỗ về, an ủi tôi giống như những đôi tình nhân thật sự. Những phút yếu lòng, những lúc anh gục ngã tôi đều ở bên. Rồi điều gì đến cũng đến, chúng tôi tự nguyện dâng hiến cho nhau, nhưng sau những lần ấy, anh lại tuyệt nhiên lảng tránh tôi giống như một tên tội đồ gây ra chuyện sai trái không thể dung tha. Tôi tự hiểu, là do mình, anh chỉ xem tôi như người thay thế, chỉ là kẻ lấp chỗ trống khi người ta cảm thấy cô đơn. Đàn ông mà, đôi khi chỉ là những ngộ nhận cũng khiến họ trái tim họ lạc lối. Cứ thế, tôi đóng vai một cái bóng tàng hình bên cuộc đời anh, chấp nhận những cuộc “tình một đêm” để làm anh vui. Thế là đủ!

Mọi người chửi tôi dại vì mang tiền tiết kiệm cho trai

Nếu nói tôi chỉ đuổi theo một người không có tình cảm với mình mà không quan tâm đến bản thân thì đó chính là những lời nói dối. Mỗi ngày đứng trước gương, tôi lại có cảm giác sợ hãi. Ở cái tuổi sát ngưỡng 30, tuổi xuân không còn là bao làm tôi thấy hoang mang. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ chẳng tìm nổi cho mình một hạnh phúc đúng nghĩa. Bởi vậy, tôi quyết định cắt đứt liên lạc với anh để có thời gian dành cho bản thân. Dĩ nhiên, anh chấp nhận và xem như vừa trút được gánh nặng cho mình, cắt được cái đuôi đeo bám suốt bao nhiêu năm trời có lẽ anh phải hạnh phúc lắm.

Bẵng đi một thời gian dài, lắm khi tôi ngỡ mình đã có thể quên đi cuộc tình sai lầm của mình. Nhưng hôm qua, nhận được điện thoại của anh, mọi cảm xúc trong tôi lại ùa về như lúc vừa bắt đầu. Trái tim tôi lại thổn thức và nhói đau. Nhưng hạnh phúc chưa kịp thăng hoa, tôi lại phải nghe những lời chối tai đến phũ phàng. Nghĩ lại, từ trước đến nay anh tìm đến tôi chỉ toàn những lúc gặp khó khăn chứ làm gì có chuyện tự nguyện. “Em ạ! Anh đã mất tất cả, người con gái đó đã lừa anh đến thảm hại và giờ đã bỏ trốn. Những sai lầm của anh đến hôm nay đã phải trả giá quá đắt. Số tiền anh nợ hiện tại đã lên đến một con số quá lớn. Chỉ có em mới có thể giúp và tin vào lời nói của anh. Chắc chắn, anh sẽ không bao giờ quên em đâu”.

Tôi thật sự thương anh và suy nghĩ mang hết số tiền tiết kiệm của bản thân ra để trả nợ giúp anh đã ngay lập tức hiện lên trong đầu. Nhưng làm vậy tôi có ngốc quá không, thật lòng tôi chỉ có ý nghĩ muốn giúp đỡ khi thấy anh gặp khó khăn chứ ngoài mục đích lợi dụng số tiền đó để gây áp lực cho anh. Nhưng nói thật, đến thời điểm này tôi cũng chưa giúp gì được cho gia đình, phận làm con, tôi chưa bao giờ giúp được cho mẹ số tiền lớn như thế. Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thời gian này lại đang cận kề Tết, tôi biết anh rất khó xoay sở nên không thể thấy chết mà không cứu. Tôi phải làm sao đây!

Hà Linh

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.