Này anh, mua một cuộc tình giá bao nhiêu?

Này anh, mua một cuộc tình giá bao nhiêu?

Con bé 24 tuổi, đẹp lắm, nhan sắc ngọt như đường, mịn như tơ, tươi mát như trái cherry chín mọng. Con bé hát rất hay, đàn tốt, nhiều tài lẻ, thông minh, nhiều hoài bão…Với một con bé đủ tài năng và nhan sắc như thế, hiểu mình và hiểu đời như vậy, thì lẽ dĩ nhiên là nó sẽ chọn một người đàn ông thật tốt đẹp để xứng với nó. Anh nên cảm thấy mình là một người đàn ông may mắn vì nó lựa chọn anh là người đàn ông của mối tình đầu chứ…

Có thể vì anh không thích nó, vì lẽ gì không rõ, như anh bảo “Không hợp nên không thích”, ồ vậy thì cứ coi đó là một nhẽ vậy. Vậy là con bé đã trao đi cái tình thứ nhất cho anh, nhưng anh không nhận, thế là mình nó phải tự cho – nhận cái say đắm và đau đớn của tình yêu một mình…

Con bé đau lắm! Năm năm chứ có ít gì, tuy rằng thời gian không phải là định lượng để đong đếm một cuộc tình, nhưng sự thật là cái tình yêu con bé dành cho anh ngày một đầy thêm, sâu thêm… nó đem tặng anh bằng cả nỗi si mê, cuồng nhiệt, nhưng anh lại đem cái tình ấy ném vào thinh không, vô vọng… biết làm sao khi con tim anh không lạc nhịp, chưa một lần cảm thấy rung động trước nó, vậy thì dù có là năm năm hay năm mươi năm thì cũng có ích gì?

Nhưng con bé không nghĩ đến đường lùi, không nghĩ đến cần phải buông hay giữ, con bé nghĩ “chỉ đơn giản đây là người đàn ông em yêu”, và thế là tất cả những đau đớn, băn khoăn, bi lụy…thậm chí là xấu hổ với bạn bè về cái mối tình đơn phương tuyệt vọng của mình bao nhiêu năm không được đáp trả. Kệ! Con bé vẫn cứ yêu, vì sao ư? Không phải vì hiếu thắng, không phải vì sĩ diện, tự tôn của một đứa con gái sang chảnh, không phải vô vàn những lý do chưa được thỏa mãn…Chỉ đơn giản là con tim nó chưa bao giờ ngủ khi đứng trước anh, cái sự nhớ về anh chưa bao giờ thuyên giảm, anh vẫn ở trong nó bất diệt, hão huyền, mơ mộng, bế tắc…

Này anh, mua một cuộc tình giá bao nhiêu?

Con bé đi trên đường, bóng cây đổ lá, hai cái bóng đơn độc in hằn thành vệt dài, nhưng nó nghĩ nó không đơn độc, giống như cây cứ đứng im vậy giữa bao người qua, giống như nó và cây, vẫn chờ đợi điều gì không rõ…

Con bé cầm đàn nghêu ngao buồn, hát những bản tình ca của người khác viết, hát như thấu tận tâm can, gửi đến anh nhưng anh không nhận, hoặc không muốn nhận, thế là nó lại gửi cho đứa bạn thân của nó, có tên là “cô đơn”…

Hôm rồi, con bé mượn rượu giải sầu…Sầu giải không được mà buồn lại dâng thêm, một ngày lại qua, tình chưa đáp trả, con bé ngắm anh trên mạng xã hội, rồi như có một nỗi niềm lớn lao cần được phúc đáp (có lẽ do tác dụng tuyệt vời của rượu), con bé bấm điện thoại và gọi:

“Tại sao anh không yêu em?”

“Không yêu là không yêu chứ còn làm sao…”

“Vậy em phải làm gì để anh yêu em?”

“Em không cần làm gì cả, nếu anh yêu em thì anh đã yêu lâu rồi!”

Con bé thấy đầu môi mặn chát, nước mắt lăn dài xuống môi…Có những việc dù có cố gắng nhưng cũng không thể mang lại kết quả gì…Nhưng…tình yêu thì có cần lý lẽ không?

Con bé cầm máy lên, nói thật to vào điện thoại như thể sợ những lời nói của nó không thể lọt đến tai, chạm đến trí nhớ của anh.

“Yêu anh là việc của em, còn anh yêu ai là việc của anh, mặc kệ anh! Em cứ yêu anh đấy!”

Con bé cúp máy, như trút được một khối đè nặng lên tâm hồn. Ừ! Sao trước đó nó không thoát ra được điều đó? Nó cứ muốn anh phải đáp trả, phải yêu nó như  nó yêu anh? Nhưng anh không đáp trả, vậy là nó đau…vậy là nó nghi ngại, vậy là nó thấy bẽ bàng…nó muốn buông bỏ? Nhưng con tim nó vẫn chỉ biết anh, nhức nhối vì anh suốt năm năm trời, vậy thì lý lẽ nào ngăn cản được việc nó phải ngừng yêu anh? “Vì anh xấu xa, vì anh chỉ là gã vô tâm, bạc bẽo, vì anh không yêu nó, vì anh…vì anh…” Tất cả những lời ngụy biện cũng chỉ để nó nhận ra rằng anh là người xứng đáng cho mối tình đầu của nó, dù là tình đơn phương.

Yêu đơn phương thì sao? Mọi người chỉ trích, khuyên can, nghĩ cho nó, phần vì thương phần vì thấy nó lụy tình..Thói đời vốn vậy, chẳng ai hiểu sâu trong lòng nó nghĩ gì, muốn gì, cần gì? Chỉ thấy nó đẹp, nó khôn mà nó lại khổ…Người ta thương nhưng con bé đâu cần ai thương…Nó đã ngộ ra điều nó cần trong tình yêu rồi..

Là khi yêu, con bé sẽ dành cho anh hết con tim mình mà không cần anh đáp lại, nó sẽ yêu luôn cả phần mà anh yêu nó…

Là khi nhớ anh, nó sẽ không mượn rượu để gọi cho anh vào những đêm khuya lắc, nó sẽ tự nói với đứa bạn thân đi bên đời nó có tên là “Tự tâm” rằng “Tao đang rất nhớ anh ý tâm hồn ạ!”.

Là khi muốn gặp anh, nó sẽ không bi lụy mà tìm đến anh nữa, nó sẽ gặp anh trong khối óc của nó, trong con tim nó, những sâu thẳm của linh hồn nó…Anh vẫn ở trong nó mỗi phút giây trôi qua…

Là khi yêu anh, nó chẳng cần một người đàn ông khác, những thứ tình cảm dù chỉ cần nó gật đầu hoặc “mở đường máu” là có bao nhiêu gã đàn ông khác quỳ mọp. Nhưng tự bản thân nó biết, những thứ tạm bợ chỉ làm xây xước cái tình yêu mà nó đang dành cho anh.

Này anh, mua một cuộc tình giá bao nhiêu?

Con bé từng nghĩ “Yêu là phải thế này, yêu là phải thế kia…” là những cái mà mình cho đi thì tất yếu sẽ được nhận lại, vì đơn giản nó nghĩ tấm chân tình của mình sẽ làm anh rung động, nhưng cái nó nghĩ và cái thực tại lại khác nhau nhiều quá! Căn nguyên là vì nó vẫn sợ bị anh từ chối, sợ bị người ta chê cười, sợ mình là đứa con gái lụy tình đến bệ rạc…Con bé sợ đủ thứ trong năm năm qua…

Rồi con bé chợt nhận ra, tại sao mình phải sợ? Yêu một người, dốc hết sức hết lòng, yêu như thể ngày mai không còn yêu được nữa thì có gì là sai? Nếu anh không đáp lại thì có gì là sai? Đời vẫn thế, con tạo vẫn xoay vần, và con bé cần phải thay đổi. Thay đổi thế nào đây? Nó sẽ vẫn yêu anh đến cháy lòng mà không cần đáp trả, nó sẽ kiêu hãnh mà nói với tất cả những ai đang tỏ ra đoái thương cái tình đơn phương của nó “Ê thiên hạ! Đã có ai sống và yêu hết lòng như tôi chưa?” Một cách đầy ngạo nghễ..

Và một ngày không xa, nó sẽ nói với anh rằng “Này anh, mua một cuộc tình giá bao nhiêu? Em sẽ trả cho anh gấp vạn lần như thế, vì anh xứng đáng!”. Chỉ vậy thôi…

Diệp Anh

 

 

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.